Năm 1995, chị gái tôi gi;:ấu chồng cho em trai 1 chỉ vàng làm vốn
Chỉ Vàng Năm Ấy Năm 1995, nhà tôi nghèo đến mức cơm độn khoai, áo vá chằng vá đụp. Tôi – thằng út trong nhà – mới mười tám tuổi, vừa ra khỏi quê đã muốn đi buôn hàng để đổi đời. Nhưng trong túi không có nổi vài trăm nghìn. Hôm tôi chuẩn bị lên thị xã, chị gái – chị Hạnh – gọi tôi ra sau vườn, giọng run run: “Em cầm lấy, chị cho em 1 chỉ vàng. Chồng chị không biết đâu, đừng nói lại nhé.” Tôi sững người: “Chị… chị lấy đâu ra?” Chị cười hiền, ánh mắt vừa thương vừa lo: “Đây là của hồi môn mẹ cho chị hồi cưới, nhưng em cần hơn chị. Làm ăn phải có vốn, miễn em sống tử tế là được.” Tôi cảm động suýt khóc. Cầm chỉ vàng chị dúi vào tay, tôi hứa sẽ gầy dựng để sau này báo đáp chị. 1. Chỉ vàng “giả” Tôi mang vàng ra tiệm bán để lấy tiền đi buôn. Nhưng ông chủ tiệm vừa nhìn đã chau mày: “Cậu ơi, vàng này là vàng giả. Bên trong toàn hợp kim, chỉ mạ ngoài thôi.” Tôi chết lặng. Chỉ vàng chị cho – hóa ra không có giá trị gì. Tôi không tin, chạy qua tiệm khác, kết quả vẫn vậy. Đêm đó, tôi ngồi ở bến x...