Bố ơi, mỗi khi ăn sáng mà không có ai dì gh-ẻ sẽ bảo con xới thật ít cơm và bảo “m;/ày không xứng đáng để ăn đủ”

Hình ảnh
Bố ơi — con phải kể tiếp một điều kinh khủng đã xảy ra Bố ơi, con sợ lắm nhưng con không thể giấu nữa. Mỗi sáng khi ăn, dì ghẻ lại bảo con xới thật ít cơm và cười mỉa: “Mày không xứng để ăn đủ.” Dì còn thì thầm vào tai em trai con: “Tránh xa thằng này ra,” như thể con là thứ rác rưởi trong nhà. Con cắn răng để im, cố nuốt từng hạt cơm cay đắng mà không hé miệng. Nhưng đêm kia, khi bố đi làm ca khuya và nhà đã chìm trong bóng tối, con không ngủ được. Con thấy em trai nhỏ khóc thút thít nên rón rén bước xuống cầu thang. Con định vào phòng em để ôm, nhưng qua khe cửa, con nhìn thấy cảnh khiến tim con như ngừng đập. Dì ghẻ đứng trong phòng khách, ánh đèn vàng chiếu lên nét mặt cứng lạnh. Em trai con run bần bật, mắt đỏ hoe. Dì giơ tay quát to, giọng đầy áp lực, rồi đẩy em về phía giường — em cố né nhưng trượt chân. Em không kịp che chắn. Con thấy em cúi xuống ôm lấy bụng, mặt mếu máo. Dì lao tới, giọng gằn: “Đừng có làm trò, nếu còn khóc sẽ còn nhiều thứ hơn.” Rồi dì đóng cửa phòng em mạnh...

Bị chồng đu:ổi khỏi nhà không một xu dính túi, tôi thản nhiên rời đi chỉ để lại một thứ đủ khiến nhà chồng q;uỳ gối rồi năn nỉ quay về

 

Bị chồng đu:ổi khỏi nhà không một xu dính túi, tôi thản nhiên rời đi chỉ để lại một thứ đủ khiến nhà chồng quỳ gối rồi năn nỉ quay về.

Trước giờ tôi cứ nghĩ không có con là do mình nên luôn im lặng chịu đựng. Đến một hôm, tôi thấy trong ngăn tủ sắt cũ có một sổ khám bệnh

Từ khi về nhà chồng, tôi luôn nhịn nhường, thậm chí là nhu nhược. Tôi làm gì cũng nhìn mặt người trong nhà, sợ điều tiếng, sợ người khác không hài lòng. Dù chồng tệ bạc thế nào tôi cũng một mực chịu đựng. Nhưng vào ngày hôm đó, tôi đã cho mình quyền tự do thoát khỏi tháng ngày khổ sở.

Lấy nhau 4 năm nhưng vợ chồng tôi vẫn chưa có con. Trong suốt 4 năm đó, thầy nào giỏi tôi cũng đều thăm khám, thuốc khó uống thế nào tôi cũng chịu được. Họ hàng làng xóm cứ thi nhau nói tôi vô sinh, đàn bà không phúc khí mới chẳng có được mụn con. Ai cũng cho rằng không có con là lỗi một mình tôi.

Chồng tôi là thầy giáo thể dục, tập luyện mỗi ngày nên anh luôn tin mình khỏe mạnh. Anh không bao giờ chịu vào phòng khám cùng tôi, anh cho rằng vấn đề nằm ở tôi. Và anh cũng chưa một lần đứng ra bảo vệ tôi trước những lời chỉ trích, công kích của người khác.

Hiếm muộn là nỗi khổ nhưng có người chồng kém cỏi không dám bảo vệ vợ lại càng khổ hơn. Trước mặt tôi, chồng lúc nào cũng nói là hiểu và thương tôi nhiều. Nhưng khi nghe mẹ hay bất kì ai nói những lời khó nghe về tôi thì anh im lặng hoàn toàn. Thậm chí, nhiều lần anh còn nói theo ý mẹ, cùng lúc làm tôi tổn thương.

Bị chồng đuổi khỏi nhà không xu dính túi, tôi thản nhiên rời đi chỉ để lại một thứ đủ khiến nhà chồng quỳ gối rồi năn nỉ quay về - Ảnh 1

Ảnh minh họa: Internet

Trước giờ tôi cứ nghĩ không có con là do mình nên luôn im lặng chịu đựng. Đến một hôm, tôi thấy trong ngăn tủ sắt cũ có một sổ khám bệnh. Tôi mở ra thì phát hiện là kết quả chồng tôi không có tinh trùng. Hóa ra đây là bí mật của chồng giấu giếm tôi bấy lâu nay.

Tôi định đợi đến chiều chồng về rồi nói chuyện thẳng thắn. Đến giờ cơm thì tôi lại phải nghe mẹ chồng khó tính nói những lời khó nghe. Bà bảo: “Cái Liên ở quê mới cưới 3 tháng đã có bầu. Bởi vậy người ta mới nói phụ nữ có phúc đúc thì mới được mụn còn. Còn gái độc thì đến con cũng không có được. Cô xem xem, phụ nữ như cô không sinh được con thì còn làm được gì?

Tôi biết rõ mình không sai, vấn đề nằm ở chồng tôi. Tôi không muốn đấu khẩu với mẹ chồng, chỉ nói rằng bà nên coi lại xem sức khỏe của con trai mình thế nào. Nghe vậy, mẹ tôi càng lớn tiếng hơn, bà cho rằng tôi ác mồm ác miệng, đã bệnh vô sinh còn đổ thừa cho chồng. Đến khi chồng tôi về thì tranh cãi lại càng gay gắt hơn. Chồng tôi nghe vợ nói sức khỏe của mình có vấn đề thì như phát điên, thô bạo lôi vợ ra khỏi nhà.

Đến mức này thì tôi không còn chịu đựng được nữa. 4 năm qua, tôi ngậm đắng nuốt cay chịu đựng những lời mắng nhiếc, tai tiếng quá nhiều. Tôi lập tức dọn đồ, không chần chừ bắt xe về nhà cha mẹ ruột. Trước khi đi, tôi không quên đưa cho mẹ chồng kết quả khám bệnh của chồng.

Và không ngoài dự đoán của tôi, ngay hôm sau mẹ chồng đã sang xin lỗi cha mẹ tôi và năn nỉ tôi quay về. Bà còn khóc lóc nói rằng không hề biết chuyện con trai mình như thế. Chồng tôi giấu chuyện này với mọi người, để tôi mang tiếng xấu, chịu ấm ức suốt bao nhiêu năm. Tôi không thể sống chung với người chồng tệ bạc như vậy nữa. Đã tới lúc tôi phải cứu lấy mình, cho mình một cuộc đời mới, một gia đình mới.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Mỗi lần chị hàng xóm nháy mắt là tôi phải qua phục vụ ông chồng bại liệt của chị ta cho đến một ngày chuyện khủng khiếp đó xảy ra

Bài đăng phổ biến từ blog này

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời