Cả nhà đi vi/ếng ông cố, đến nơi vừa th/ắp hươ/ng thì lửa b;ốc chá/y đùng đùng, đứa cháu bỗng chỉ tay lên bịa m/ộ rồi nói “cụ bảo đang n/óng lắm”…
Gia đình tôi có một truyền thống: 49 ngày sau khi ông cố mất, cả họ cùng kéo về mộ thắp hương. Hôm ấy trời nắng chang chang, đứa nào cũng mồ hôi nhễ nhại, nhưng ai cũng tất bật lo mâm cúng chu đáo vì cụ là trưởng tộc, rất được kính trọng. Mộ cụ xây bằng đá xanh nguyên khối, rộng lớn, ngay giữa khu nghĩa trang của dòng họ. Người ta bảo, ngày cụ mất là “trùng tang”, nhưng nhờ cúng vái kỹ nên không ảnh hưởng gì. Lúc ấy, cả nhà vừa dâng hương, mâm lễ còn chưa nguội , thì đột nhiên lửa bùng cháy dữ dội ngay trên nấm mộ . Không ai kịp trở tay — cả vòng hoa, giấy tiền, khăn lụa hóa hết thành tro chỉ trong vài giây. Cả nhà la hét, lùi lại, tưởng có ai nghịch xăng dầu, nhưng không — mọi thứ đều đúng nghi thức. Giữa lúc mọi người còn đang nháo nhào dập lửa, đứa cháu 4 tuổi bỗng đứng chôn chân , chỉ tay lên bia mộ, mặt nghiêm lại nói một câu khiến tất cả sững người: “Cụ bảo nóng lắm… đừng đốt nữa…” Ai cũng quay lại nhìn. Bà nội tôi mặt tái mét, giật lấy t...