Ngày Hạnh Phúc Không Kịp Tới

Hình ảnh
  Cả làng Phúc Tân hôm đó rộn ràng như vào hội. Ai cũng biết Hùng và Mai – cặp đôi nổi tiếng vì yêu nhau suốt bảy năm trời – sắp tổ chức lễ cưới. Họ quen nhau từ thời phổ thông, trải qua bao thăng trầm mới đi được đến đoạn cuối cùng của hành trình yêu: trở thành vợ chồng. Nội dung quảng cáo Đồng Hồ Đo Đường Huyết Đồng hồ đo đường huyết chính xác như máy, không cần lấy máu Tìm hiểu thêm Hùng là kỹ sư xây dựng, điềm đạm và chân thành. Mai là cô giáo mầm non, dịu dàng và luôn nở nụ cười nhẹ như gió sớm. Họ vừa mới tổ chức lễ ăn hỏi cách đây vài hôm. Hôm nay, cả hai dành cả ngày để chạy xe đi  mời thiệp cưới , báo tin vui đến từng họ hàng và bạn bè thân thiết. Buổi trưa, trời trong xanh, nắng nhẹ. Mai ngồi cạnh Hùng trên xe, trong tay là xấp thiệp đỏ. Cô hí hửng kể về chiếc váy cưới mình vừa sửa lại, rồi nghiêng đầu hỏi: – “Anh nghĩ mình nên đặt bánh cưới mấy tầng cho đẹp ta?” Hùng cười, gõ nhẹ vô vô-lăng: – “Ba tầng đi. Giống tình yêu mình: học trò – trưởng thành – hạnh phúc.” Ti...

Em trai cưới vợ, mẹ b:ắ:t chị gái bán xe máy lấy tiền mua vàng cưới tặng em, cứ ngỡ bà chỉ “trọng nam kh;;i:;nh nữ” nào ngờ đâu 1 ngày cả nhà suýt ngất khi phát hiện tờ giấy x;;ét ngh;;iệm bà giấu trong kệ tủ đã 35 năm qua….

Tôi, Hạnh, là chị gái của Nam, một công nhân nghèo khó sống với mức lương vừa đủ nuôi hai đứa con sau khi chồng bỏ đi. Em trai tôi, Nam, may mắn hơn, có công việc tốt, nhà cửa khang trang, và chuẩn bị cưới một cô gái khá giả. Mẹ tôi, bà Sáu, luôn tự hào về Nam, xem cậu là niềm hy vọng của gia đình, còn tôi, bà thường trách móc, nói tôi vô dụng, không giúp gì cho nhà.

Khi Nam sắp cưới, mẹ gọi tôi đến, giọng nghiêm khắc:
“Hạnh, Nam cưới là việc lớn. Con phải bán chiếc xe máy cuối cùng trong nhà, lấy tiền mua vàng tặng em. Nếu không, mẹ sẽ từ mặt con!”

Chiếc xe máy cũ là tài sản duy nhất của tôi, là phương tiện đi làm, chở con đi học. Tôi van xin mẹ:
“Mẹ ơi, con bán xe thì mẹ con con sống sao? Nam đã có tất cả, cần gì vàng của con?”

Nhưng mẹ tôi không nghe, quay đi lạnh lùng:
“Con không làm được thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa!”

Ngậm đắng nuốt cay, tôi đành bán chiếc xe với giá 12 triệu đồng, mua một đôi bông tai vàng tặng Nam trong ngày cưới. Đám cưới linh đình, mẹ tôi cười rạng rỡ, khoe với họ hàng về Nam, còn tôi đứng lặng lẽ ở góc sân, lòng đau như cắt. Tôi thầm nghĩ mẹ trọng nam khinh nữ, yêu thương Nam hơn tôi, nên mới ép tôi hy sinh đến vậy. Sau đó, tôi phải đi bộ hàng cây số đến nhà máy, con nhỏ đi xe đạp cũ, cuộc sống càng thêm chật vật.

Một ngày, khi dọn nhà cho mẹ theo lời bà nhờ, tôi vô tình tìm thấy một tờ giấy xét nghiệm ADN giấu trong ngăn kéo cũ. Tò mò, tôi mở ra, sững sờ khi đọc kết quả: tôi không phải con ruột của mẹ. Kèm theo tờ giấy là một lá thư tay của bà, viết cách đây hơn 30 năm. Trong thư, bà kể rằng tôi là đứa trẻ bị bỏ rơi ngoài đường, được bà nhặt về khi mới lọt lòng. Bà nuôi tôi như con, nhưng vì hoàn cảnh khó khăn, bà ưu ái Nam – đứa con trai ruột – hơn, để cậu có cơ hội vươn lên. Bà viết:
“Hạnh, mẹ xin lỗi vì đã bất công. Mẹ ép con bán xe không phải vì ghét con, mà vì mẹ muốn Nam có cái cưới trọn vẹn, để nó nhớ ơn con. Mẹ không đủ can đảm nói con là con nuôi, nhưng mẹ yêu con, dù không phải máu mủ.”

Tôi khóc nức nở, vừa đau đớn vừa xót xa. Hóa ra bao năm qua, tôi ăn rau, nhường thịt cá cho Nam, không phải vì mẹ trọng nam khinh nữ, mà vì bà muốn bù đắp cho đứa con ruột trong cảnh nghèo. Nhưng sự bất công ấy khiến tôi lớn lên trong tủi thân, và đến giờ, khi biết mình là con nuôi, tôi càng thêm chua xót.

Tôi quyết định không nói gì với mẹ, sợ bà đau lòng. Tôi cũng không trách Nam, vì cậu không biết sự thật. Nhưng tôi bắt đầu sống cho mình và các con, làm việc chăm chỉ, tích góp mua lại một chiếc xe máy cũ. Một ngày, tôi đến thăm mẹ, lặng lẽ đặt tờ giấy xét nghiệm vào chỗ cũ, chỉ nói:
“Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ đã nuôi con. Từ nay, con sẽ tự lo cho mẹ con con, mẹ đừng lo.”

Mẹ tôi nhìn tôi, mắt đỏ hoe, như hiểu tôi đã biết tất cả. Câu chuyện về tôi và mẹ lan truyền trong họ hàng, như bài học rằng tình mẹ, dù vụng về hay bất công, vẫn là tình yêu sâu sắc, và sự thật, dù đau đớn, có thể giúp ta tìm thấy ý nghĩa của sự hy sinh.

 

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu vợ chồng ”không có duyên đi lâu dài”, tốt nhất nên rời đi càng sớm càng tốt

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Giỗ bố chồng nhưng mẹ chồng đi chơi từ sáng sớm, để mặc con dâu một mình lo liệu làm cỗ, lúc bà quay về thì cả làng đang…

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt