Tôi không tin vào mắt mình khi mẹ chồng lại cho con tôi ăn uống như vậy.
Tôi năm nay 30 tuổi, kết hôn được 6 năm và hiện có một cô con gái 4 tuổi. Tôiở nhà chồng với mẹ chồng, bố chồng tôi mất đã lâu. Vì tính chất công việc vàmưu sinh, vợ chồng tôi công việc rất bận, không có nhiều thời gian cho giađình. Bởi vậy mọi thứ đều nhờ mẹ chồng trong việc quán xuyến gia đình, chămcháu. 
Hai vợ chồng tôi hàng ngày đi từ sáng sớm, lúc trở về nhà cũng đã muộn, nên
rất ít khi ăn cơm ở nhà. Tôi cố gắng làm lụng chăm chỉ, cũng chỉ mong kiếm chưa thể ổn định, lúc thu nhập tốt, lúc lại rất kém. Nhưng dù thế nào thì tôicũng thu xếp tiền để đưa cho mẹ chồng, mỗi tháng 10 triệu đồng.Tôi nghĩ số tiền này mẹ chồng thoải mái chi tiêu, bởi vợ chồng tôi ít khi ở nhànên tiền điện nước, ăn uống cũng không hết mấy. Mẹ chồng dùng không hếtcó thể chi tiêu vào các việc cá nhân khác, tôi không tính toán thiệt hơn. Thếnhưng, mẹ chồng rất hay kêu ca là mọi thứ lên giá, chi tiêu không đủ. Bà luôntìm cách né tránh đóng các khoản tiền, hẹn người thu tiền đến vào giờ condâu ở nhà.Những lúc làm ăn tốt, tôi đều biếu mẹ chồng thêm ít tiền để bà tiêu cá nhân,hoặc đi chơi đâu đó. Chồng tôi cũng thấy những việc làm của tôi là hợp lý,luôn coi trọng gia đình. Nhiều khi bị mẹ chồng phàn nàn là con dâu không cónhà, không chịu làm gì.Mẹ chồng còn đi nói xấu con dâu với hàng xóm, bà coi tôi là đứa con dâu có
cũng như không, nghe người khác kể lại mà tôi buồn mà không biết làm sao.Tôi vất vả, hết lòng vì nhà chồng như vậy, nhưng đổi lại là không được mẹchồng ghi nhận. Ngay cả việc chăm cháu nội cũng đâu có nặng nhọc, banngày con đi nhà trẻ, chiều tối mới về.khiến tôi thất vọng, thậm chí cảm thấy sốc nặng. Về nhà sớm một hôm, đúng
bữa ăn của hai bà cháu, nhìn mâm cơm chỉ có đĩa rau, vài quả trứng luộc với
một bát nhỏ thịt băm. Tôi thắc mắc là hai bà cháu ăn uống đạm bạc như vậy,
cháu làm sao đủ chất mà phát triển được.Mẹ chồng tôi nghe xong, buông bát xuống mâm rất mạnh, bực tức quát tháo:“Tôi cho ăn thế thì đã làm sao, hồi xưa tôi nuôi bố nó cũng như vậy, vẫn lớnphổng phao đó thôi. Ăn uống thế này cho thanh đạm, muốn hai bà cháu ănlắm để béo ú một thể à. Mà tôi nói cho cô biết nhé, đừng tưởng đưa tôi mấyđồng bạc là đòi hỏi thế nọ thế kia nhé”.Hỏi con cho rõ mọi chuyện, con thật thà kể lại là đi học về quanh quẩn ăn mấymón rau, đậu, thịt băm, trứng, lạc rang. Tôi nghe con nói xong mà bật khóc,thương con bé lâu nay ăn uống như vậy. Tôi cảm thấy có lỗi với con, quá mảimê làm ăn mà quên đi việc chăm sóc con. Nhiều hôm về nhà thì con đã ngủrồi, sáng ra cũng chỉ gặp con chốc lát rồi lại đi.Tôi không biết mẹ chồng tiết kiệm để làm gì, nhưng bà làm như vậy khiến tôirất thất vọng. Từ hôm đó tôi chủ động đi chợ mua nhiều đồ ngon cho hai bàcháu, nhưng khi trở về vẫn thấy còn nguyên trong tủ lạnh. Mẹ chồng tôi tỏ rõgiận dỗi con dâu ngay từ hôm đó, thậm chí bà còn bóng gió xúi bẩy con trai lyhôn vợ.nghĩ cổ hủ lại tiết kiệm quá đà. Tôi phải làm gì để mẹ chồng thay đổi suy nghĩ,
sống thoải mái trong chi tiêu và bỏ đi ác cảm với con dâu? Nếu mẹ chồng vẫn
tái diễn, tôi có nên bớt tiền đưa cho bà hàng tháng?
Mẹ chồng quốc dân và năng lượng tích cực đến cộng đồng