Khoảng 7h đang tranh thủ nhặt nốt chỗ cá để bán hết thì có một người phụ nữ trẻ đẹp lại ăn mặc sành điệu bước đến gần Liên… – Chỗ chị còn bao nhiêu cá thì gói lại đi. Tôi mua hết chỗ này luôn – Mua hết á. Chỗ này còn khá nhiều đấy…với lại cô mua như thế ăn không hết lại hỏng đi. – Đó là việc của tôi chị không cần phải lo….Mà tiện thể thì tôi mua cả chồng chị luôn nhé…. Tôi và anh Kiên đã c::ặ:p được với nhau được thời gian rồi. Tôi đoán là chị suốt ngày c::ắ::m mặt mấy mấy rổ cá này nên làm sao mà biết được …Đọc tiếp tại bình luận..

Hình ảnh
Khoảng 7h tối thì Liên tranh thủ nhặt nốt chỗ cá còi để bán hết thì có một người phụ nữ trẻ đẹp lại ăn mặc sành điệu bước đến gần Liên… 7 năm kết hôn thì với Liên là 7 năm khó nhọc lo cả gia đình. Liên là một người phụ nữ bình thường, cô không được xinh đẹp như người ta nhưng được cái bù lại là tính nết cô thật thà lại đảm đang nên rất được lòng người khác. Chồng Liên là trưởng phòng của một công ty tư nhân, vì môi trường công sở nên lúc nào chồng Liên cũng ăn diện, trau chút từng tý một. Chính vì thế mà nhiều người còn chưa hiểu rõ hoàn cảnh gia đình Liên lúc nào cũng cho rằng người đẹp trai, giỏi giang như Kiên ( tên chồng Liên) lại đi đồng ý lấy một cô vợ quanh năm suốt tháng chỉ gắn liền với việc bán cá. Vậy nhưng mấy ai biết được để chồng mình có được như ngày hôm nay thì Liên đã phải chắt chiu vất vả đến cỡ nào. Liên vốn là người ham học nhưng vì gia đình quá khó khăn nên thay vì vào con đường đại học cô đành quyết định đi học trung cấp để nhanh ra trường. Nhưn...

Bố mẹ tôi mời đại diện họ hàng ở quê lên ăn cưới, vậy mà ai cũng kéo theo cả nhà

Nhà tôi ở thành phố, không phải giàu có gì đâu, nhưng cũng tạm gọi là đủ ăn đủ mặc. Năm nay, thằng cu lớn nhà tôi cưới vợ. Vợ chồng tôi bàn nhau, thôi thì làm một cái đám cưới cho tươm tất, mời họ hàng hai bên lên chung vui. Nhà nội ở quê, cách thành phố chừng trăm cây số, toàn anh em họ hàng thân thiết cả. Nghĩ bụng, quê mình dân dã, mời lên phố chắc cũng không ai làm khó mình đâu, cứ thoải mái mà lo.

Tôi với bà xã ngồi tính toán. Nhà nội có 5-6 hộ họ hàng gần, mỗi nhà tính đại khái 4-5 miệng ăn, nếu mời hết chắc phải đặt cả trăm mâm cỗ. Mà cỗ thành phố thì không rẻ, tính đi tính lại, tiền cưới con chưa chắc đã bù nổi tiền cỗ. Thế là bà xã tôi bảo: “Thôi, anh ơi, mình cứ mời kiểu象征 tượng trưng thôi. Mỗi nhà mời 1 người đại diện lên dự, đặt cỗ cũng tính mỗi nhà 1 suất. Họ hàng mình hiểu chuyện, chắc không ai để bụng đâu”. Tôi gật gù, thấy cũng hợp lý. Dù sao thì bây giờ giao thông cũng tiện, xe khách chạy suốt, lên phố một chuyến đâu có khó.

Thế là tôi gọi điện về quê, nói chuyện với từng nhà. Đầu tiên là bác Hai, anh ruột của bố tôi. “Bác Hai ơi, tháng sau thằng cu nhà em cưới, bác thu xếp lên thành phố dự với anh em nhé”. Bác Hai cười khà khà qua điện thoại: “Ừ, được chứ. Tao lên, tiện thể thăm phố phường luôn”. Rồi đến cô Tư, rồi chú Ba, rồi mấy nhà họ hàng gần khác. Tôi nhấn mạnh luôn: “Mỗi nhà 1 người thôi nha, cỗ nhà em đặt vừa đủ, đông quá không lo xuể”. Ai cũng “Ừ, ừ, biết rồi” nghe qua điện thoại, tôi yên tâm lắm.

Đến ngày cưới, tôi thuê hẳn một nhà hàng trung bình khá ở ngoại ô thành phố, đặt 30 mâm cỗ, tính cả họ nhà gái và vài nhà bạn bè, đồng nghiệp. Mâm cỗ cũng không phải sang chảnh gì, nhưng đầy đủ: gà luộc, xôi, nem, tôm chiên, thịt quay, thêm chai rượu với mấy lon bia. Tính ra mỗi mâm cũng gần triệu rưỡi, cỗ thành phố mà, rẻ sao nổi. Tôi với bà xã còn cẩn thận dặn nhà hàng kê thêm vài bàn dự phòng, lỡ khách đông hơn thì còn xoay sở.

Sáng hôm cưới, tôi đứng ngoài cổng nhà hàng đón khách. Họ nhà gái đến trước, lịch sự, đúng số lượng, tôi cười tươi cảm ơn lia lịa. Rồi đến tầm 10 giờ, xe khách từ quê lên đỗ xịch trước cổng. Tôi nhìn mà giật mình. Bác Hai bước xuống đầu tiên, theo sau là bác gái, rồi thằng cu Tèo con bác, rồi cả chị dâu bác nữa, nguyên một nhà 5 người cười nói rôm rả. Tôi chưa kịp định thần thì cô Tư cũng xuống xe, dắt theo hai đứa con, ông chồng cô đi đằng sau xách túi quà. Chú Ba thì “hoành tráng” hơn, dẫn cả nhà 6 người, còn có cả bà cụ nội ngồi xe lăn, chú bảo: “Cụ đòi đi, không ai dám cản”. Tôi đứng ngây ra, đếm sơ sơ đã gần 30 người chỉ riêng họ hàng nhà nội, trong khi tôi đặt có 6 suất cho họ!

Bà xã tôi đứng bên cạnh, mặt tái mét, thì thào: “Anh ơi, thế này thì chết, cỗ đâu mà đủ?”. Tôi trấn an: “Thôi, để anh chạy vào nhà hàng bảo họ kê thêm bàn, làm nhanh vài món nữa”. Nhưng trong lòng thì rối như tơ vò. Đám họ hàng quê kéo vào, ai cũng vui vẻ, chúc mừng um sùm, còn khen: “Ở phố sướng thật, nhà hàng đẹp quá, cỗ chắc ngon lắm đây”. Tôi cười gượng, chạy vào bếp dặn nhà hàng: “Làm ơn làm nhanh thêm chục mâm nữa, kiểu gì cũng phải đủ, không thì mất mặt với họ hàng”.

Đến lúc nhập tiệc, cảnh tượng còn hài hước hơn. Mâm cỗ đặt cho 1 người, giờ mỗi mâm ngồi 4-5 người, đồ ăn chưa kịp dọn hết đã thấy sạch bách. Bác Hai còn gọi tôi ra: “Thằng này, cỗ mày đặt sao ít thế, bác mới ăn hai miếng gà đã hết, thêm đĩa nữa đi”. Cô Tư thì xuýt xoa: “Tôm chiên ngon thật, nhưng ít quá, lấy thêm cho bọn nhỏ ăn với”. Tôi chạy qua chạy lại, mồ hôi nhễ nhại, vừa lo thêm đồ ăn vừa lo tiền cỗ đội lên gấp đôi.

Xong tiệc, đến phần mừng cưới, tôi mới thực sự “ngã ngửa”. Bác Hai đại diện nhà bác, phong bì ghi “Gia đình bác Hai mừng cháu 500 nghìn”. Cô Tư cũng thế, chú Ba cũng thế, mỗi nhà mừng đúng 500 nghìn, kiểu như đi 1 người vậy, trong khi cả nhà 5-6 người ăn uống no say. Tôi cầm xấp phong bì mà méo mặt, tính ra tiền cỗ thêm đã vượt xa tiền mừng, chưa kể tiền thuê nhà hàng, thuê xe hoa các kiểu. Bà xã tôi ngồi đếm tiền, thở dài: “Cưới con xong chắc mình phá sản luôn anh ạ”.

Đám cưới xong, họ hàng về hết, tôi với bà xã ngồi lại tổng kết. Tiền cỗ, tiền thuê chỗ, tiền trang trí, cộng thêm tiền “cứu trợ” gấp rút hôm cưới, lỗ chừng chục triệu. Bà xã tôi cay cú: “Lần sau có mời họ hàng thì phải ghi rõ ràng, 1 người là 1 người, không thì đừng trách”. Tôi thì chỉ biết cười trừ: “Thôi, tính họ quê mình vậy, hồn nhiên quá thành ra mình khổ. Lần sau rút kinh nghiệm”.

Từ đó, mỗi lần nhắc đến chuyện cưới xin, bà xã tôi lại lườm: “Anh mà mời họ hàng kiểu này nữa là em không lo cỗ đâu đấy”. Còn tôi thì thấm thía một bài học: họ hàng dưới quê lên phố, cứ xác định là “mời 1 mà đến 10”, không chuẩn bị trước thì chỉ có nước khóc ròng!

 

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu vợ chồng ”không có duyên đi lâu dài”, tốt nhất nên rời đi càng sớm càng tốt

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Giỗ bố chồng nhưng mẹ chồng đi chơi từ sáng sớm, để mặc con dâu một mình lo liệu làm cỗ, lúc bà quay về thì cả làng đang…

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên