Coп Trȃu Đẻ Ra 1 Em Bé kҺιếп cҺủ пҺȃп của пó kιпҺ пgạc pҺát Һιệп ra…

Hình ảnh
Coп Trȃu Đẻ Ra 1 Em Bé kҺιếп cҺủ пҺȃп của пó kιпҺ пgạc pҺát Һιệп ra… Ông Hùng sống ở một ngôi làng nhỏ thuộc tỉnh Nghệ An. Ở tuổi gần 60, cuộc sống của ông giản dị, chỉ có mảnh vườn nhỏ, một con trâu cái ông xem như báu vật, và một căn nhà cũ nép mình bên hàng cau xanh. Vợ ông qua đời sớm, con cái không có, nên con trâu cái trở thành người bạn đồng hành duy nhất của ông. Nó đã gắn bó với ông hơn tám năm, ngoan ngoãn và cần mẫn. Năm nay, con trâu mang thai lần đầu, ông Hùng mừng lắm, ngày nào cũng cẩn thận chăm sóc, cắt từng bó cỏ tươi, lo sợ nó thiếu ăn sẽ ảnh hưởng đến ghé con. Dân làng bảo rằng nếu lứa này sinh được ghé khỏe mạnh, ông Hùng sẽ gặp may mắn. Ông tin vào điều đó, nhưng một đêm định mệnh đã thay đổi tất cả.   Đó là một đêm mưa gió dữ dội, sấm chớp rền vang, gió rít qua mái lá. Con trâu bắt đầu trở dạ, rên rỉ từng tiếng trong chuồng. Ông Hùng lo lắng, vội cầm đèn pin và xô nước ấm chạy ra chuồng. Con trâu thở nặng nhọc, nằm nghiêng trên đống rơm. Ông đã từng đỡ đẻ cho ...

Ngày Hạnh Phúc Không Kịp Tới

 

Cả làng Phúc Tân hôm đó rộn ràng như vào hội. Ai cũng biết Hùng và Mai – cặp đôi nổi tiếng vì yêu nhau suốt bảy năm trời – sắp tổ chức lễ cưới. Họ quen nhau từ thời phổ thông, trải qua bao thăng trầm mới đi được đến đoạn cuối cùng của hành trình yêu: trở thành vợ chồng.

Hùng là kỹ sư xây dựng, điềm đạm và chân thành. Mai là cô giáo mầm non, dịu dàng và luôn nở nụ cười nhẹ như gió sớm. Họ vừa mới tổ chức lễ ăn hỏi cách đây vài hôm. Hôm nay, cả hai dành cả ngày để chạy xe đi mời thiệp cưới, báo tin vui đến từng họ hàng và bạn bè thân thiết.

Buổi trưa, trời trong xanh, nắng nhẹ. Mai ngồi cạnh Hùng trên xe, trong tay là xấp thiệp đỏ. Cô hí hửng kể về chiếc váy cưới mình vừa sửa lại, rồi nghiêng đầu hỏi:

– “Anh nghĩ mình nên đặt bánh cưới mấy tầng cho đẹp ta?”

Hùng cười, gõ nhẹ vô vô-lăng:

– “Ba tầng đi. Giống tình yêu mình: học trò – trưởng thành – hạnh phúc.”

Tiếng cười trong trẻo vang lên khắp đoạn đường, như reo vui cùng gió.

Thế nhưng, một tình huống bất ngờ trên đường đã khiến chuyến đi ấy dừng lại mãi mãi. Một sự cố xảy ra khiến chiếc xe mất lái và dừng lại bên vệ đường trong im lặng.

Người dân vội chạy tới. Trên mặt đường, xấp thiệp cưới văng tung tóe, có chiếc còn mở ra, dòng chữ mực đỏ vẫn rõ nét:
“Trân trọng kính mời…”

Tin dữ về đến nhà Mai khi gia đình đang nấu ăn, dọn bàn chuẩn bị tiếp khách. Mẹ Mai đứng chết lặng, tay vẫn cầm chiếc váy cưới con gái vừa đưa về sáng hôm trước.

Chiếc rạp cưới dựng sẵn được giữ nguyên – chỉ khác là không còn tiếng nhạc, không còn lời chúc. Hai bức ảnh đặt cạnh nhau, gương mặt vẫn tươi cười như đang hẹn hò giữa một chiều bình yên.

Không ai nói nên lời. Chỉ có mùi hoa lan trắng vẫn thơm dịu nhẹ, như một lời thì thầm:
“Họ đã từng yêu nhau rất đẹp. Chỉ tiếc là… hạnh phúc ấy không chờ được đến ngày mai.”

Ba ngày sau, trời đổ mưa nhẹ. Cơn mưa đầu mùa như cố tình đến để che bớt nỗi buồn không lời mà cả làng đang gánh lấy.

Ngày đưa tiễn Hùng và Mai, không ai bảo ai, ai cũng mặc đồ nhã nhặn, không phải vì nghi thức, mà như để giữ gìn chút trang trọng cuối cùng cho tình yêu đẹp dang dở.

Hai chiếc quan tài được đặt song song nhau, phủ đầy hoa trắng. Trong di ảnh, họ vẫn mỉm cười – nụ cười đã từng hứa hẹn một đám cưới ấm áp, giờ lại khiến tim người nhìn quặn thắt.

Ông nội Hùng – người đàn ông từng rất khắt khe với chuyện yêu xa – đứng lặng rất lâu trước ảnh của hai đứa, rồi quay sang cha mẹ Mai, nghẹn ngào nói:

– “Chúng nó sinh cùng thời, lớn lên cùng nhau… thôi thì, cho chúng nó nằm cạnh nhau… coi như cũng trọn duyên.”

Không ai phản đối. Mẹ Mai bật khóc nức nở, nhưng gật đầu. Bà nói:

– “Con bé từng bảo, nếu có gì xảy ra, nó muốn được ở bên thằng Hùng. Nó nói, không cần nhà cao cửa rộng, chỉ cần một đời cùng nhau là đủ.”

Và thế là, ở triền đồi cuối làng – nơi có bãi cỏ xanh rì và hàng cây già rì rào trong gió – hai ngôi mộ nhỏ nằm sát cạnh nhau, chỉ cách nhau một lối đi nhỏ xíu như thể tay với tay vẫn còn có thể chạm.

Người dân trong làng bảo nhau:
“Chưa kịp làm lễ cưới… nhưng cuối cùng, họ vẫn được về bên nhau.”

Từ đó, mỗi năm đến ngày này, người ta lại thấy một hàng hoa mới được cắm trước hai phần mộ song đôi. Có khi là hoa cưới trắng, có khi là mấy bông dại tím nhỏ xíu – như tình yêu của họ: mộc mạc, không ồn ào… nhưng chẳng thể phai.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu vợ chồng ”không có duyên đi lâu dài”, tốt nhất nên rời đi càng sớm càng tốt

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.