Vḕ Đột Xuất Bắt Gặp Vợ Troпg PҺòпg Cùпg Một Ngườι Đàп Ôпg KҺác – AпҺ CảпҺ Sát CҺầп CҺừ Rút Súпg…

Hình ảnh
  Vḕ Đột Xuất Bắt Gặp Vợ Troпg PҺòпg Cùпg Một Ngườι Đàп Ôпg KҺác – AпҺ CảпҺ Sát CҺầп CҺừ Rút Súпg… Nam là một trung úy cảnh sát hình sự, người luôn giữ nguyên tắc, chính trực và tận tụy trong công việc. Trong cuộc sống, anh cũng là người chồng yêu thương vợ, sẵn sàng chia sẻ mọi gian khó cùng Thu – người vợ hiền lành, làm giáo viên mầm non. Họ đã bên nhau 5 năm, sống trong căn nhà nhỏ, giản dị nhưng đầy ắp tiếng cười. Dù chưa có con, Nam và Thu vẫn luôn nắm tay nhau vượt qua mọi lời bàn tán về chuyện hiếm muộn. Nam luôn tin, chỉ cần có Thu bên cạnh, mọi khó khăn đều đáng giá.Nhưng rồi, một đêm định mệnh đã xé toạc tất cả. Nam trở về nhà lúc 2 giờ sáng, sớm hơn dự kiến sau khi kết thúc chuyên án. Anh mang theo một món quà nhỏ – chiếc khăn len mà Thu từng thích – định bụng sẽ làm cô bất ngờ. Nhưng khi vừa bước chân vào nhà, anh khựng lại. Đèn phòng ngủ vẫn sáng, cửa không khóa. Điều này không giống Thu, người luôn cẩn thận. Cảm giác bất an dâng lên trong lồng ngực. Nam mở cánh cửa ph...

Ôпg Thái Đập Tượпg Quaп Âm Bȇп Đườпg Để Mở Quáп NҺậu – Tṓι Hȏm Đó Cả NҺà CҺết Lặпg KҺι NҺìп Camera”

 Ôпg Thái Đập Tượпg Quaп Âm Bȇп Đườпg Để Mở Quáп NҺậu – Tṓι Hȏm Đó Cả NҺà CҺết Lặпg KҺι NҺìп Camera”


Giữa trưa oi ả của một ngày hè tháng Bảy, tại ngã tư Thiện Nhân – nơi người dân thị trấn Ngọc Lâm thường gọi là “giao lộ vàng” vì vị trí đắc địa – một tiếng búa nặng nề vang lên xé toạc không gian. Ông Phan Quang Thái, 58 tuổi, cựu giám đốc nhà hàng về hưu, tự tay đập vỡ bức tượng Quan Âm đã đứng đó hơn 20 năm.

Bức tượng từng là nơi người dân thắp nhang, khấn vái mỗi sớm mai hay chiều muộn. Nhưng với ông Thái, nó là một vật “cản trở buôn bán”, một thứ “mê tín cũ kỹ” không phù hợp với kế hoạch mở quán nhậu sắp khai trương của ông.

Tối hôm ấy, ngôi nhà nơi ông Thái sống cùng vợ và hai con rộn ràng tiếng cười. Một buổi tiệc nhỏ diễn ra để “thử thực đơn mới” cho ngày khai trương. Đèn nháy đỏ tím chớp tắt, tiếng cụng ly vang khắp gian nhà. Nhưng đến gần nửa đêm, đứa con gái út của ông đột nhiên gào khóc, chỉ tay ra cửa và run rẩy nói: “Có người… tóc dài… đứng đó nhìn vào!”

Camera an ninh được mở lại ngay lập tức. Và trong đoạn ghi hình mờ lúc 23h19, một bóng trắng lướt qua sát cửa, đầu nghiêng một góc không tự nhiên, không thấy rõ mặt. Ông Thái gắt: “Ảo ảnh ánh sáng thôi.” Nhưng đêm đó, không ai trong nhà ngủ được.

Chỉ hai ngày sau, nền xi măng nơi từng đặt bệ thờ Quan Âm vẫn ẩm ướt lạ thường dù trời nắng gắt. Vợ ông phát hiện dấu chân trần in mờ dẫn từ đó vào trong hiên nhà. Đêm thứ ba, ảnh thờ cha ông treo giữa gian chính bị cháy xém một góc, không ai đốt nhang, không có nến.

Từ những dấu hiệu nhỏ nhặt ban đầu, mọi thứ bắt đầu rẽ sang một hướng không thể kiểm soát. Con trai ông – 17 tuổi, khỏe mạnh, đột nhiên ngã quỵ, miệng sùi bọt, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân. Cô con gái út thì thường xuyên khóc nấc, miệng thì thầm: “Bà đứng trên nóc tủ… tóc dài lắm… không có mắt…”

Đêm thứ năm, khi camera được tua lại lần nữa, ông Thái chết lặng: trong hình ảnh rõ nét lúc 2h13 sáng, một người phụ nữ mặc áo trắng dài, bưng trên tay nửa đầu tượng Quan Âm – vỡ toạc, rỉ máu. Mắt nàng mở to không tròng, trắng đục kéo dài xuống má.

Bà vợ ông gào khóc, quỳ xuống, kể lại: “Em dựng bệ thờ đó khi ba người chết thảm trước nhà, chính ông từng quỳ lạy khấn nguyện khi thoát nạn năm đó. Giờ ông quên cả người từng che chở nhà mình sao?”

Từ hôm đó, mọi thứ trong nhà thay đổi. Gương trong phòng không phản chiếu rõ mặt người. Có ngày ông Thái đưa tay lau gương, phát hiện vết tay từ bên trong – như ai đó cố gắng thoát ra. Ông thầy cúng được mời đến chỉ nhìn một lần rồi bỏ đi, không nhận lễ, chỉ để lại lời nhắn: “Nếu ông còn sống, đừng mở lại camera. Đừng tua lại đêm hôm đó.”

Nhưng ông không nghe. Và trong lần xem lại cuối cùng, người đàn bà áo trắng từ từ tiến lại gần camera, rồi ngẩng mặt lên – là khuôn mặt vợ ông, đôi mắt trống rỗng, miệng cười không thành tiếng.

Một tuần sau, quán “Góc Nhậu Phố Giao” bị khóa chặt, không có người ra vào. Người dân đồn nhau mỗi đêm mưa, vẫn nghe tiếng va chén cụng ly từ bên trong. Có thanh niên từng quay video thì thấy một bóng trắng ngay sau lưng mình – không ai đăng clip, chỉ để lại dòng chữ: “Có thứ không nên động vào.”

Mỗi tháng rằm, người lạ âm thầm đặt ba món cúng: chuối, chè đậu, bình trà – y hệt bàn thờ cũ. Mà lạ thay, trong bát chè luôn nổi một giọt đỏ như máu loãng…

Một ngày, không biết ai dựng lại bục thờ cũ, đặt tượng Quan Âm khác, nhưng má trái tượng bị nứt sâu. Ai xây, không ai thấy. Nhưng từ đó, mỗi đêm có tiếng phụ nữ thì thầm, tiếng cười rít và tiếng đồ sứ vỡ lạnh sống lưng.

Người dân tránh đi ngang quán. Mỗi lần ai tò mò chụp ảnh, luôn hiện bóng mặt người sau cửa kính – dù bên trong không còn gì. Nhà báo điều tra thì… biến mất. Dữ liệu về ông Thái cũng biến mất khỏi hệ thống – như chưa từng tồn tại.

Họ nói, thứ ông Thái đập vỡ không chỉ là tượng, mà là ranh giới giữa trần gian và một nơi không nên mở ra. Và khi ranh giới ấy bị phá bỏ, thứ từng bị che chắn đã trở lại.

Không ai biết ông Thái giờ ở đâu. Cũng không ai dám gọi tên ông thêm lần nữa. Vì có lời truyền miệng rằng: ai gọi rồi, thường không về được.Ôпg Thái Đập Tượпg Quaп Âm Bȇп Đườпg Để Mở Quáп NҺậu – Tṓι Hȏm Đó Cả NҺà CҺết Lặпg KҺι NҺìп Camera”

Giữa trưa oi ả của một ngày hè tháng Bảy, tại ngã tư Thiện Nhân – nơi người dân thị trấn Ngọc Lâm thường gọi là “giao lộ vàng” vì vị trí đắc địa – một tiếng búa nặng nề vang lên xé toạc không gian. Ông Phan Quang Thái, 58 tuổi, cựu giám đốc nhà hàng về hưu, tự tay đập vỡ bức tượng Quan Âm đã đứng đó hơn 20 năm.

Bức tượng từng là nơi người dân thắp nhang, khấn vái mỗi sớm mai hay chiều muộn. Nhưng với ông Thái, nó là một vật “cản trở buôn bán”, một thứ “mê tín cũ kỹ” không phù hợp với kế hoạch mở quán nhậu sắp khai trương của ông.

Tối hôm ấy, ngôi nhà nơi ông Thái sống cùng vợ và hai con rộn ràng tiếng cười. Một buổi tiệc nhỏ diễn ra để “thử thực đơn mới” cho ngày khai trương. Đèn nháy đỏ tím chớp tắt, tiếng cụng ly vang khắp gian nhà. Nhưng đến gần nửa đêm, đứa con gái út của ông đột nhiên gào khóc, chỉ tay ra cửa và run rẩy nói: “Có người… tóc dài… đứng đó nhìn vào!”

Camera an ninh được mở lại ngay lập tức. Và trong đoạn ghi hình mờ lúc 23h19, một bóng trắng lướt qua sát cửa, đầu nghiêng một góc không tự nhiên, không thấy rõ mặt. Ông Thái gắt: “Ảo ảnh ánh sáng thôi.” Nhưng đêm đó, không ai trong nhà ngủ được.

Chỉ hai ngày sau, nền xi măng nơi từng đặt bệ thờ Quan Âm vẫn ẩm ướt lạ thường dù trời nắng gắt. Vợ ông phát hiện dấu chân trần in mờ dẫn từ đó vào trong hiên nhà. Đêm thứ ba, ảnh thờ cha ông treo giữa gian chính bị cháy xém một góc, không ai đốt nhang, không có nến.

Từ những dấu hiệu nhỏ nhặt ban đầu, mọi thứ bắt đầu rẽ sang một hướng không thể kiểm soát. Con trai ông – 17 tuổi, khỏe mạnh, đột nhiên ngã quỵ, miệng sùi bọt, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân. Cô con gái út thì thường xuyên khóc nấc, miệng thì thầm: “Bà đứng trên nóc tủ… tóc dài lắm… không có mắt…”

Đêm thứ năm, khi camera được tua lại lần nữa, ông Thái chết lặng: trong hình ảnh rõ nét lúc 2h13 sáng, một người phụ nữ mặc áo trắng dài, bưng trên tay nửa đầu tượng Quan Âm – vỡ toạc, rỉ máu. Mắt nàng mở to không tròng, trắng đục kéo dài xuống má.

Bà vợ ông gào khóc, quỳ xuống, kể lại: “Em dựng bệ thờ đó khi ba người chết thảm trước nhà, chính ông từng quỳ lạy khấn nguyện khi thoát nạn năm đó. Giờ ông quên cả người từng che chở nhà mình sao?”

Từ hôm đó, mọi thứ trong nhà thay đổi. Gương trong phòng không phản chiếu rõ mặt người. Có ngày ông Thái đưa tay lau gương, phát hiện vết tay từ bên trong – như ai đó cố gắng thoát ra. Ông thầy cúng được mời đến chỉ nhìn một lần rồi bỏ đi, không nhận lễ, chỉ để lại lời nhắn: “Nếu ông còn sống, đừng mở lại camera. Đừng tua lại đêm hôm đó.”

Nhưng ông không nghe. Và trong lần xem lại cuối cùng, người đàn bà áo trắng từ từ tiến lại gần camera, rồi ngẩng mặt lên – là khuôn mặt vợ ông, đôi mắt trống rỗng, miệng cười không thành tiếng.

Một tuần sau, quán “Góc Nhậu Phố Giao” bị khóa chặt, không có người ra vào. Người dân đồn nhau mỗi đêm mưa, vẫn nghe tiếng va chén cụng ly từ bên trong. Có thanh niên từng quay video thì thấy một bóng trắng ngay sau lưng mình – không ai đăng clip, chỉ để lại dòng chữ: “Có thứ không nên động vào.”

Mỗi tháng rằm, người lạ âm thầm đặt ba món cúng: chuối, chè đậu, bình trà – y hệt bàn thờ cũ. Mà lạ thay, trong bát chè luôn nổi một giọt đỏ như máu loãng…

Một ngày, không biết ai dựng lại bục thờ cũ, đặt tượng Quan Âm khác, nhưng má trái tượng bị nứt sâu. Ai xây, không ai thấy. Nhưng từ đó, mỗi đêm có tiếng phụ nữ thì thầm, tiếng cười rít và tiếng đồ sứ vỡ lạnh sống lưng.

Người dân tránh đi ngang quán. Mỗi lần ai tò mò chụp ảnh, luôn hiện bóng mặt người sau cửa kính – dù bên trong không còn gì. Nhà báo điều tra thì… biến mất. Dữ liệu về ông Thái cũng biến mất khỏi hệ thống – như chưa từng tồn tại.

Họ nói, thứ ông Thái đập vỡ không chỉ là tượng, mà là ranh giới giữa trần gian và một nơi không nên mở ra. Và khi ranh giới ấy bị phá bỏ, thứ từng bị che chắn đã trở lại.

Không ai biết ông Thái giờ ở đâu. Cũng không ai dám gọi tên ông thêm lần nữa. Vì có lời truyền miệng rằng: ai gọi rồi, thường không về được.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu vợ chồng ”không có duyên đi lâu dài”, tốt nhất nên rời đi càng sớm càng tốt

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…