3 hôm nay, ngày nào đưa con đi học qua gầm cầu thằng bé cũng kêu “bố ơi sao thối thế” , 2 bố con bịt mũi phóng nhanh qua, chiều nay tôi quyết định dừng xe lại vào xem
Ba hôm nay, sáng nào đưa con đi học qua gầm cầu, thằng bé cũng chun mũi nhăn nhó:
“Bố ơi, sao chỗ này thối thế?”
Tôi chỉ biết vội vã ga thêm, hai bố con bịt chặt mũi, phóng nhanh qua đoạn đường ấy. Trong lòng tôi cũng thấp thỏm, nhưng nghĩ chắc chỉ là rác thải hay xác động vật.
Thế nhưng… chiều nay, không kìm được tò mò, tôi quyết định dừng xe, dắt con đứng chờ ngoài, còn mình lững thững bước vào. Càng đi sâu xuống dưới gầm cầu, mùi xú uế càng nồng nặc đến buồn nôn.
Rồi tôi chết lặng. Ngay giữa nền xi măng ẩm ướt, một người đang nằm bất động, quần áo xộc xệch. Chung quanh không phải rác, cũng chẳng phải bùn đất… mà là ruồi nhặng vo ve, túi nylon vương vãi cùng những vệt loang lổ đen kịt trên mặt đất.
Cảnh tượng kinh khủng đến mức tim tôi như ngừng đập. Trong đầu vang vọng câu hỏi duy nhất: “Người này… đã ở đây bao lâu rồi?”
Tôi run rẩy lùi lại, bàn tay nắm chặt điện thoại mà toát mồ hôi. Ngoài kia, thằng bé vẫn hồn nhiên chờ bố, nào biết rằng chỉ cách vài bước chân thôi, một bí mật rùng rợn đang nằm im lìm dưới gầm cầu…