Vừa gọi đồ ăn gà cá ê hề về nhà định gọi mẹ đẻ sang ăn thì thấy mùi mẹ chồng đã liền mời gia đình 2 em chồng với 4 đứa cháu
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Chiều hôm đó, tôi hí hửng đặt một bàn đầy gà cá ê hề, thịt thà bày biện đủ cả. Tôi định bụng gọi mẹ đẻ sang ăn cho ấm cúng, lâu lắm rồi hai mẹ con chưa được ngồi với nhau một bữa tử tế. Nhưng vừa bước ra ngoài hiên thì thấy bóng mẹ chồng lấp ló.
Chưa kịp hỏi han, bà đã nhanh nhảu bấm điện thoại gọi hai cô em chồng và cả bốn đứa cháu lóc nhóc kéo sang. Giọng bà oang oang, hệt như bà mới là chủ nhà:
– Ừ, qua đây hết đi, nhà nó hôm nay có tiệc lớn, đồ ăn ê hề, tha hồ mà chén!
Tôi đứng chết trân, trong người máu như sôi lên. Tôi chuẩn bị cả buổi, chỉ mong một bữa cơm ấm áp bên mẹ ruột, vậy mà trong phút chốc bị biến thành “mâm cỗ gia tộc” bất đắc dĩ. Tôi nén nhịn, nhưng cảnh mẹ chồng thản nhiên dắt cả họ nhà mình bước vào, hất hàm chỉ đạo bày ghế, bốn đứa cháu thì leo trèo phá phách, tôi cắn răng đến nỗi máu trong miệng dâng lên.
Bỗng nhiên, một luồng khí nóng trào lên ngực. Tôi đứng bật dậy, mặt đỏ bừng, hai tay run run ôm lấy khay gà cá. Trong sự ngỡ ngàng của tất cả, tôi gào lên:
– Đã không mời thì đừng tự ý đến!
Rồi thẳng tay hất tung cả mâm đồ ăn ra sân. Tiếng soảng soảng của chén bát vỡ tan xen lẫn mùi tanh nồng của cá, mỡ gà bắn tung tóe khắp nền gạch. Không gian chết lặng. Mẹ chồng trợn tròn mắt, hai cô em chồng há hốc miệng, còn bọn trẻ thì sợ hãi òa khóc.
Nhưng cao trào chưa dừng lại. Chỉ mười phút sau, cả xóm náo loạn ùa tới. Mùi thức ăn lan khắp ngõ khiến đàn chó to nhỏ trong làng xông vào, tranh nhau gầm gừ, cắn xé từng miếng thịt, tiếng chó sủa vang trời. Người thì lao vào can, trẻ con gào khóc, người lớn la hét. Một vài bà hàng xóm còn chỉ trỏ:
– Thấy chưa, cái nhà này lúc nào cũng làm trò hề.
– Con dâu người ta thì hiếu thảo mời mẹ đẻ, bà lại kéo cả họ nhà mình sang cướp mâm, nhục chưa!
Mẹ chồng mặt cắt không còn giọt máu, đứng lắp bắp không thốt nổi một câu. Hai cô em chồng thì vừa tức vừa xấu hổ, định bỏ về nhưng bị mấy bà hàng xóm giữ lại để mắng vốn.
Tôi đứng giữa cảnh hỗn loạn ấy, tim đập dồn dập, mắt hoe đỏ nhưng vẫn ngẩng cao đầu. Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra, không còn là chuyện một mâm cơm nữa, mà chính là giới hạn cuối cùng của lòng tự trọng bị chà đạp.
Và lần đầu tiên, cả xóm chứng kiến cảnh một nàng dâu không còn im lặng chịu đựng nữa…
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác