24 năm bươn chải với nghề thợ khâ;/m liệ;/m tắm cho người m-ất, bao nhiêu tiền đều đổ hết vào nhà vợ nhưng chưa từng được coi trọng

Hình ảnh
24 năm lăn lộn với nghề thợ khâm liệm, ngày nào cũng tiếp xúc với người mất, tắm rửa, khâm áo chỉnh tề, tôi nghĩ mình đã chai lì với sinh – tử. Bao nhiêu tiền kiếm được, tôi đều không giữ lại, mà dồn hết cho nhà vợ: lo tiền học cho em vợ, dựng lại căn nhà tổ cho họ, sắm sửa đủ thứ. Vậy mà trong mắt nhà vợ, tôi chỉ là “kẻ ngoài”, chẳng bao giờ được coi trọng. Chiều hôm ấy, sau ca làm dài mệt mỏi, tôi lê bước về nhà. Vừa đến cổng, tôi chết sững: cả ngõ ngập kín vòng hoa tang trắng, tiếng kèn trống não nề vang lên. Tim tôi đập loạn, chân run rẩy bước vào. Và rồi tôi ngã quỵ ngay tại chỗ khi nhìn thấy bức di ảnh đặt trang trọng giữa gian chính… chính là  ảnh của tôi . Họ hàng, xóm làng, cả nhà vợ mặc đồ tang trắng, khóc than thảm thiết, nhưng tuyệt nhiên…  không một ai nhận ra tôi đang đứng ngay đó . Trong cơn hoảng loạn, tôi cố hét lên: – “Tôi còn sống đây mà! Tôi chưa chết!” Nhưng kỳ lạ thay, tiếng tôi vang lên mà chẳng ai ngoái lại. Người ta còn xì xào: – “Khổ thân, ông ấy cả đ...

Theo nghề khóc thuê suốt 24 năm để nu:;ôi cả gia đình nhà chồng, mỗi ca được trả hơn 10 triệu đồng, ngày chỉ cần khóc liên tục 3 ca là dư giả

24 năm qua, người đàn bà ấy sống bằng nghề khóc thuê – cái nghề mà nghe qua ai cũng nghĩ nhục nhã, ê chề, nhưng chính nó lại nuôi cả chồng, nuôi con, nuôi cha mẹ chồng già yếu. Mỗi đám tang, bà được trả hơn 10 triệu đồng, có ngày làm ba ca, tiền bạc không thiếu. Nhưng trong ngôi nhà này, bà chưa bao giờ được gọi bằng hai chữ “tôn trọng”. Với nhà chồng, bà mãi chỉ là con dâu mạt hạng, sống bằng nước mắt giả.

Suốt ngày đi làm về, bà chỉ biết lặng lẽ để phong bì tiền dày cộp lên bàn thờ tổ, rồi co ro trong căn buồng nhỏ, nghe tiếng con dâu cả dè bỉu, tiếng cháu nội thì thầm: “Mẹ nó chuyên khóc mướn thôi, có gì mà tự hào…”. Mỗi lần như thế, bà chỉ cắn răng nuốt ngược nước mắt vào trong.

Ấy vậy mà một chiều đi làm về, từ xa bà đã thấy trước cổng nhà treo đầy dải vải trắng. Hàng xóm xúm lại, người lắc đầu, kẻ thở dài. Bà run rẩy bước vào, choáng váng đến mức ngã quỵ: cả gian nhà ngập tràn khăn tang, bàn thờ hương khói nghi ngút, ngay giữa sân là chiếc quan tài đỏ chót đặt sừng sững.

Bà lắp bắp hỏi:
– “Ai… ai mất vậy?”

Không ai trả lời. Cả dòng họ nhà chồng ngồi xung quanh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bà. Đến khi con trai cả tiến lại, giọng rắn như dao:

– “Mẹ đã khóc thuê cho thiên hạ cả đời, giờ đến lúc khóc thật cho nhà mình. Người trong quan tài… chính là bố. Bố mất mà mẹ còn đi kiếm tiền ở đâu không biết, giờ về thì đã muộn rồi.”

Bà gào lên, lao tới ôm lấy quan tài, khóc xé lòng. Nhưng rồi, trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, mắt bà chạm vào tờ giấy di chúc đặt ngay ngắn trên bàn thờ. Tay run rẩy mở ra, bà chết lặng:

👉 Tất cả đất đai, tài sản – thứ bà nai lưng khóc thuê nuôi cả nhà mấy chục năm – đều sang tên cho… hai người em chồng. Còn bà, và các con, không có lấy một dòng nhắc đến.

Cả sân im phăng phắc. Chỉ còn tiếng khóc thảm thiết của một người đàn bà… lần đầu tiên sau 24 năm, bà khóc thật – khóc cho chính cuộc đời mình.

 

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Mỗi lần chị hàng xóm nháy mắt là tôi phải qua phục vụ ông chồng bại liệt của chị ta cho đến một ngày chuyện khủng khiếp đó xảy ra

Bài đăng phổ biến từ blog này

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời