Đêm đó 2 đứa cháu gái sốt cao, bà nội nhất quyết không cho đưa đi viện, sáng hôm sau thấy bố mẹ gào khóc thảm thiết gọi bác sĩ đến thì ai mà ngờ được
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Đêm hôm đó, hai đứa bé sinh đôi của vợ chồng tôi mới hơn 1 tuổi, bỗng sốt cao. Cả người chúng nó nóng rực, mắt lim dim, thở hổn hển. Tôi và vợ cuống cuồng xin bà nội cho đưa đi viện ngay trong đêm.
Nhưng bà nội gạt phắt, quắc mắt:
– “Trẻ con sốt là chuyện thường. Xưa chúng mày cũng thế, tao lấy lá hạ sốt, dầu gió, vài viên thuốc hạ nhiệt là khỏi. Đêm hôm chạy viện làm gì cho rách việc, người ta lại cười cho, tưởng bố mẹ không biết chăm con!”
Vợ tôi ôm con vừa khóc vừa van nài nhưng bà vẫn nhất quyết. Tôi cũng rối trí, không dám trái lời vì trong nhà, bà nội luôn có tiếng nói “quyền lực” nhất. Đêm ấy, hai vợ chồng tôi thức trắng, ngồi quạt, lau mồ hôi cho con, nghe tiếng rên khe khẽ của hai đứa nhỏ mà ruột gan như lửa đốt.
Đến sáng, cơn sốt không hề hạ mà còn nặng thêm. Thấy con tím tái, thở gấp, tôi bất chấp tất cả, bế xốc cả hai đứa chạy ra cửa, vừa lúc vợ gào khóc gọi bác sĩ.
Cả nhà nháo nhào. Bà nội vẫn thản nhiên ngồi trong buồng, miệng lẩm bẩm:
– “Sốt tí thôi, có chết chóc gì mà làm ầm ĩ…”
Bác sĩ vừa tới, nhìn tình trạng hai đứa bé thì mặt tái đi, hô hấp nhân tạo ngay tại chỗ rồi gấp rút cho xe chở thẳng vào viện. Tôi bủn rủn chân tay, vợ thì ngất ngay trước cửa.
Mấy tiếng sau, bác sĩ thông báo một câu như sét đánh ngang tai:
– “Hai cháu bị viêm phổi nặng, sốt cao liên tục suốt nhiều giờ, có dấu hiệu biến chứng… Nếu được đưa đến viện từ đêm qua thì đã không nguy kịch thế này.”
Tôi như chết đứng. Trong khi đó bà nội vẫn cố chấp:
– “Lỗi đâu phải ở tao. Tại bọn mày không biết nuôi con thôi!”
Cả phòng bệnh im phăng phắc. Tôi nhìn thẳng vào người phụ nữ đã sinh ra mình mà nghẹn đắng. Chưa bao giờ trong đời, tôi thấy mình vừa đau, vừa hận đến thế.
Hóa ra, người bà bấy lâu nay mà chúng tôi luôn nghĩ là thương cháu hết mực… lại chính là người tước mất cơ hội sống của các con tôi, chỉ vì cố chấp và cái thói gia trưởng, bảo thủ đến mù quáng.
Đêm đó, tôi quyết định: dù thế nào cũng phải đưa vợ con ra ở riêng, không bao giờ để lịch sử lặp lại thêm một lần nữa.
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác