Ngày sinh nhật cháu, bà nội ân cần ôm cháu suốt, ai cũng khen tình cảm, vậy mà chỉ đúng 3 ngày sau, cả nhà khóc nghẹn
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Hôm ấy là sinh nhật tròn 2 tuổi của bé Bon. Cả nhà quây quần, cười nói rộn rã. Bà nội lúc nào cũng kè kè bên cháu, vừa bế vừa hôn, ánh mắt rạng ngời hạnh phúc. Ai cũng xuýt xoa:
“Bà thương cháu hết mực, nhìn mà cảm động quá!”
“Có bà chăm thế này thì con dâu khỏi lo gì nữa rồi.”
Nghe vậy, vợ chồng chị Hạnh cũng thấy ấm lòng. Thật may mắn khi đứa bé có một người bà tận tụy như vậy.
Thế nhưng chỉ đúng 3 ngày sau, cả gia đình rụng rời khi nhận tin dữ.
Chiều hôm ấy, hàng xóm hốt hoảng gọi điện:
“Anh chị về ngay đi! Thằng Bon… bà nội… trời ơi, không tin nổi…”
Hai vợ chồng lao về nhà. Cảnh tượng trước mắt khiến cả hai chết lặng: bé Bon được đưa đi cấp cứu, gương mặt tím tái, hơi thở yếu ớt. Còn bà nội thì ngồi bệt dưới đất, miệng lẩm bẩm những câu không đầu không cuối.
Khi bác sĩ thông báo nguyên nhân, cả nhà như sét đánh ngang tai. Hóa ra bấy lâu, trong lòng bà nội luôn ôm sự ám ảnh “phải có cháu trai nối dõi tông đường”. Dù ngoài mặt yêu thương, nhưng sâu thẳm trong tim bà lại nảy sinh suy nghĩ lệch lạc, cho rằng thằng bé chính là “của riêng” mình.
Trong lúc mất kiểm soát, bà đã làm ra chuyện không ai dám nghĩ tới – khiến sinh mạng cháu ruột suýt nữa rơi vào hiểm cảnh.
Cả nhà òa khóc, tay chân rụng rời. Người mẹ trẻ quỵ xuống, gào thét:
“Sao mẹ nỡ làm vậy với chính máu mủ ruột rà…?!”
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác