24 năm bươn chải với nghề thợ khâ;/m liệ;/m tắm cho người m-ất, bao nhiêu tiền đều đổ hết vào nhà vợ nhưng chưa từng được coi trọng

Hình ảnh
24 năm lăn lộn với nghề thợ khâm liệm, ngày nào cũng tiếp xúc với người mất, tắm rửa, khâm áo chỉnh tề, tôi nghĩ mình đã chai lì với sinh – tử. Bao nhiêu tiền kiếm được, tôi đều không giữ lại, mà dồn hết cho nhà vợ: lo tiền học cho em vợ, dựng lại căn nhà tổ cho họ, sắm sửa đủ thứ. Vậy mà trong mắt nhà vợ, tôi chỉ là “kẻ ngoài”, chẳng bao giờ được coi trọng. Chiều hôm ấy, sau ca làm dài mệt mỏi, tôi lê bước về nhà. Vừa đến cổng, tôi chết sững: cả ngõ ngập kín vòng hoa tang trắng, tiếng kèn trống não nề vang lên. Tim tôi đập loạn, chân run rẩy bước vào. Và rồi tôi ngã quỵ ngay tại chỗ khi nhìn thấy bức di ảnh đặt trang trọng giữa gian chính… chính là  ảnh của tôi . Họ hàng, xóm làng, cả nhà vợ mặc đồ tang trắng, khóc than thảm thiết, nhưng tuyệt nhiên…  không một ai nhận ra tôi đang đứng ngay đó . Trong cơn hoảng loạn, tôi cố hét lên: – “Tôi còn sống đây mà! Tôi chưa chết!” Nhưng kỳ lạ thay, tiếng tôi vang lên mà chẳng ai ngoái lại. Người ta còn xì xào: – “Khổ thân, ông ấy cả đ...

Đi làm vừa về đến nhà đã thấy mẹ vừa bế cháu bón cho ăn vừa xúc vội thìa cơm, còn vợ ngồi nghịch điện thoại cười như được mùa

Tan làm về, vừa mở cửa bước vào nhà, tôi đã thấy cảnh mẹ già tay run run bón từng thìa cơm cho đứa cháu nhỏ, vừa bế vừa dỗ. Cơm thì vãi ra áo, mồ hôi trên trán mẹ túa ra, thế mà vợ tôi lại ngồi phịch trên ghế sofa, tay lướt điện thoại, miệng cười sằng sặc như thể chẳng liên quan gì.

Máu trong người tôi sôi lên, mặt đỏ phừng phừng:
– “Mẹ già thế này còn bắt hầu cháu, còn cô ngồi chơi thế hả?!”

Vợ tôi chỉ lườm tôi một cái, chẳng buồn đứng dậy. Tức quá, tôi quát lớn:
– “Mẹ, mai mẹ về quê đi, để xem thiếu bà thì cô ấy trông con kiểu gì!”

Mẹ tôi chỉ cười hiền, không nói gì, nhưng tôi biết bà buồn lắm. Đêm hôm đó bà vẫn lặng lẽ pha sữa, dỗ cháu ngủ như mọi ngày.

Sáng hôm sau, tôi đi làm, trong lòng vẫn còn ấm ức. Đang ngồi làm việc thì điện thoại đổ chuông liên tục – số hàng xóm gọi tới dồn dập. Tôi nghe máy, chỉ kịp nghe câu ú ớ:
– “Anh về ngay đi, đông người lắm rồi…”

Tim tôi đập thình thịch, lao xe về nhà. Từ xa đã thấy cổng nhà đông nghịt, người ra người vào, xì xào bàn tán. Tôi hốt hoảng chen vào, chạy thẳng vào phòng.

Và rồi… tôi chết lặng.

Mẹ tôi nằm bất động trên giường, gương mặt xanh xao, đôi tay khẳng khiu vẫn đặt hờ lên bụng đứa cháu. Bên cạnh, hộp thuốc tim vương vãi dưới đất, còn vợ tôi thì ngồi sụp xuống một góc, mặt tái mét, điện thoại rơi từ lúc nào.

Tôi quỵ xuống, gào đến lạc giọng:
– “Mẹ ơi… con sai rồi…”

Nhưng tất cả đã muộn.

 

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Mỗi lần chị hàng xóm nháy mắt là tôi phải qua phục vụ ông chồng bại liệt của chị ta cho đến một ngày chuyện khủng khiếp đó xảy ra

Bài đăng phổ biến từ blog này

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời