Đang hãnh diện khi con trai tự xây được ngôi nhà 2 tỷ ngay trong trung tâm, ngày ăn tân gia tôi ngồi mâm trên khoe chiến tích, nào ngờ bà thông gia bưng ra 1 cây vàng
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Cả đời bà Hòa chưa từng thấy mình tự hào như hôm nay.
Đứa con trai duy nhất – Tuấn – vừa xây xong ngôi nhà khang trang giữa trung tâm thị trấn, trị giá gần hai tỷ đồng.
Ngày tân gia, khách khứa kéo đến chật kín. Ai cũng xuýt xoa khen nhà đẹp, khen Tuấn giỏi. Bà Hòa ngồi mâm trên, nở nụ cười mãn nguyện:
“Con trai tôi đấy! Tự tay nó gây dựng, không nhờ vả ai, mới hơn ba mươi mà đã có nhà riêng. Làm mẹ, còn gì tự hào hơn!”
Trong lòng bà dâng lên niềm kiêu hãnh đến nghẹn ngào. Cả đời bà chắt bóp từng đồng, chỉ mong con trưởng thành, giờ đây cuối cùng cũng có ngày được “ngẩng mặt với đời”.
Nhưng đúng lúc không khí đang rộn ràng, bà thông gia – mẹ của Mai (vợ Tuấn) – chậm rãi đứng dậy.
Bà mặc áo dài đỏ sẫm, dáng người đĩnh đạc, cười nhẹ rồi rót chén rượu chúc mừng:
“Hôm nay là ngày vui của hai con, tôi cũng có chút quà mừng…”
Nói rồi, bà bưng ra một hộp nhung đỏ, mở nắp, bên trong là một cây vàng nguyên khối sáng lóa. Cả bàn tròn lặng đi vài giây. Ai cũng trầm trồ, khen bà thông gia hào phóng.
Nhưng bà Hòa chưa kịp nói lời cảm ơn thì bà thông gia cất giọng – nhẹ nhàng mà lạnh lùng:
“Tôi chỉ mong từ nay hai bên không còn nặng nợ nhau.
Cây vàng này coi như trả lại phần Tuấn đã bán đứt đất của mẹ tôi để xây căn nhà này.
Ngôi nhà hai tỷ hôm nay… thật ra đứng tên con gái tôi.”
Không khí trong phòng như bị hút cạn.
Bà Hòa chết lặng. Bà quay sang nhìn Tuấn – gương mặt con trai tái mét, mắt nhìn xuống nền gạch.
Cả họ hàng ồ lên. Mấy người hàng xóm bắt đầu xì xào.
“Sao lại là đứng tên con dâu?”
“Thế hóa ra tiền xây nhà không phải của thằng Tuấn à?”
Bà Hòa run rẩy, giọng nghẹn lại:
“Tuấn… con nói gì đi. Nhà này… mẹ tưởng là tiền con dành dụm làm ăn mà?”
Tuấn cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe:
“Con… con có vay tiền bên ngoại, nhưng… con không ngờ mẹ vợ lại nói chuyện này hôm nay…”
Bà thông gia nhìn sang, cười nhạt:
“Vay à? Cô đừng bênh con trai quá. Tôi là người đứng tên vay ngân hàng, con gái tôi mới là người trả từng tháng.
Thằng Tuấn chỉ bỏ ra… hơn trăm triệu tiền sơn sửa thôi.”
Tiếng cười nói tắt hẳn. Cả mâm tiệc im phăng phắc.
Bà Hòa thấy đầu óc quay cuồng, tim như bị ai bóp nghẹt.
Căn nhà vừa sáng đèn đêm tân gia giờ bỗng trở nên lạnh ngắt, xa lạ.
Bà đứng dậy, cầm ly rượu run run, nhìn quanh rồi bật cười khàn khàn:
“Thì ra, căn nhà tôi hãnh diện khoe suốt buổi… lại chẳng thuộc về con tôi…”
Bà đặt ly rượu xuống bàn, rượu tràn ra đỏ như máu.
Cả buổi hôm ấy, bà không ăn thêm miếng nào.
Tối về, bà lặng lẽ ngồi trong căn phòng trọ cũ, nhìn ảnh con trai thuở nhỏ – đôi mắt hồn nhiên, nụ cười trong sáng.
Bà tự hỏi, từ lúc nào mà niềm tự hào làm mẹ lại trở thành nỗi nhục bị phơi bày trước họ hàng?
Hóa ra, căn nhà “2 tỷ của con trai” chỉ là vỏ bọc.
Chính Mai – cô con dâu tưởng yếu đuối – đã đứng tên, vay nợ, và âm thầm trả góp.
Tuấn chỉ “đi làm công ty” nhưng tiêu xài phung phí, vay nặng lãi nên bán cả mảnh đất mẹ cho để bù lỗ.
Để tránh bà Hòa sốc, Mai đã giấu kín và vẫn để bà nghĩ Tuấn là người xây được nhà.
Và hôm ấy – chính ngày tân gia, khi nghe mẹ chồng khoe khoang quá trớn, bà thông gia không chịu nổi, mới phơi bày toàn bộ sự thật.
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
