Ông bỏ tôi đi trước, thuyền vào đến nơi thì các cháu đã báo với tôi tin động trời, đêm qua ông còn bảo với tôi dặn thằng cả về cái túi vải trong góc tủ

Hình ảnh
Trời đã mưa ba ngày ba đêm không ngớt. Cả xóm tôi chìm trong biển nước. Năm nay nước lớn hơn mọi năm, chảy xiết và lạnh buốt. Hai ông bà già bảy mươi tuổi như tôi và ông ấy chỉ còn biết bấu víu vào căn gác xép bé tẹo, ôm nhau mà chờ cứu hộ. “Bà ơi, cố thêm một hôm nữa thôi, mai chắc họ vào được.” Ông vẫn nói bằng cái giọng trấn an quen thuộc, run run mà vẫn cố cười. Tôi tin ông. Mấy chục năm qua, dù nghèo hay khổ, chỉ cần ông nói “rồi sẽ ổn thôi”, là lòng tôi yên. Nhưng nước dâng cao quá nhanh. Gạo hết, điện mất, đèn pin cạn pin. Ông yếu dần, ho sù sụ. Tôi cố đỡ ông dậy, đắp thêm áo mưa, miệng cứ lẩm bẩm: “Ông ơi, ráng đi, mai có người cứu rồi mà…” Đêm ấy, tiếng gió rít như ai gào thét. Ông nằm im, nắm tay tôi. “Bà này… tôi mệt quá, nhưng bà đừng sợ. Sáng mai… chắc có người đến thôi.” Rồi ông lịm đi. Tôi lay gọi mãi. Ông không trả lời nữa. Tôi ôm ông trong lòng, nức nở: “Ông ơi, ông bảo cùng tôi cố nốt hôm nay thôi cơ mà… sao ông bỏ tôi lại giữa dòng nước thế này…” Cứ thế tôi ngồi, ôm ...

Bố chồng mất đột ngột, xã mời gia đình lên nhận “phần tiền tồn đọng chưa lĩnh”, tôi cùng chồng lên đến nơi ký giấy tờ xong mở phong bì ra xem mà bủn rủn tay chân

Bố chồng tôi – ông Hòa – vốn là cán bộ xã về hưu, hiền lành, thương con cháu, nhưng kín tiếng đến lạ. Ông sống ngăn nắp, tháng nào cũng đều đặn đi lĩnh lương hưu, ghi chép cẩn thận từng khoản chi.

Ba tháng trước, ông bất ngờ ra đi vì cơn đột quỵ, nhẹ nhàng như người đang ngủ. Cả nhà đều bàng hoàng, chồng tôi – anh  – gần như gục ngã. Sau đám tang, mọi thứ vẫn chưa nguôi ngoai thì một hôm, xã gọi điện mời gia đình lên nhận “phần tiền tồn đọng chưa lĩnh của ông Hòa”.

Họ bảo đó là “số tiền trợ cấp còn sót lại” – nghe qua tưởng chẳng bao nhiêu, nên tôi cùng chồng lên nhận thay, coi như làm tròn bổn phận.


Sáng hôm ấy, trời nắng gắt. Cô cán bộ xã cười nhã nhặn, đưa cho chồng tôi tờ giấy xác nhận:
– “Đây là khoản tồn 5 tháng liền, cả tiền phụ cấp đặc biệt. Anh chị kiểm tra rồi ký giúp em nhé.”

Chồng tôi ký tên, nhận một phong bì dày cộp niêm phong kỹ. Ra khỏi phòng, anh vừa xé ra xem, mặt bỗng biến sắc.

Tôi tò mò nhìn vào – bên trong không chỉ có tiền. Ngoài tờ biên lai đỏ là một phong thư gấp đôi, nét chữ run run của bố.

Tôi mở thư, tim đập loạn:

“Tú à, nếu con đọc được lá thư này, nghĩa là bố đã đi rồi.
Bố để lại cho con số tiền này – gần 100 triệu – không phải tiền hưu đâu.
Đây là tiền bố nhận thay mỗi tháng từ… mẹ con.”

Tôi chết lặng, quay sang nhìn chồng, mặt anh tái mét, đôi mắt trừng trừng vào dòng chữ:

“Mẹ con – bà Hạnh – vẫn sống. Bà không mất trong trận lũ như mọi người tưởng. Bà từng tìm về, gửi tiền cho bố giữ hộ, nói chờ ngày con tha thứ rồi mới dám gặp.”

Cổ họng tôi nghẹn ứ, tay run bần bật. Bố chồng tôi – người suốt mấy chục năm chỉ nói rằng vợ mình “mất sớm” – thì ra đã che giấu một sự thật suốt đời.

Chồng tôi đứng bật dậy, chạy thẳng ra khỏi phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm:
– “Mẹ… mẹ còn sống à?”

Tôi chạy theo, thấy anh đứng giữa sân xã, tay vẫn nắm chặt bức thư, nước mắt rơi không ngừng.

Phía sau, cô cán bộ xã khẽ nói thêm:
– “Chúng tôi định trả khoản này cho bác Hòa từ mấy tháng trước, nhưng bác dặn… phải đợi đến khi gia đình hỏi. Bác nói đó là tiền người vợ gửi nhờ.”


Tối đó, về nhà, tôi lục lại tủ của ông Hòa. Trong ngăn kéo dưới cùng, tôi thấy một cuốn sổ nhỏ, bên trong có ghi địa chỉ — một trại dưỡng lão ở tỉnh bên.
Trang cuối cùng, nét chữ mờ run run:

“Ngày nào Tú chịu đi gặp mẹ, bố mới yên lòng.”

Tôi ngồi lặng, nghe tiếng chồng khóc ngoài hiên, lòng nặng trĩu.
Đôi khi, những bí mật người già giữ lại không phải để dối trá — mà là để bảo vệ một tình yêu quá đau lòng, không ai đủ can đảm đối diện.

 

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Mỗi lần chị hàng xóm nháy mắt là tôi phải qua phục vụ ông chồng bại liệt của chị ta cho đến một ngày chuyện khủng khiếp đó xảy ra

Bài đăng phổ biến từ blog này

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Đám cưới tôi mẹ chỉ cho vỏn vẹn 1 chỉ vàng, tới khi e;m g;ái lấy chồng, tôi rơi nước mắt khi thấy mẹ trao em cho một mảnh đất trị giá 3 tỷ đồng và ba cây vàng trị giá 300 triệu, mãi tới khi mẹ ốm, mở chiếc hộp gỗ trong tủ của mẹ ra tôi mới che:ett s:ữ:ng phát hiện tờ giấy “xin c:on”…