Chồng ơi, con ơi! Tôi chỉ biết gào thét trong vô vọng khi trở về nhà nhìn thấy 2 bố con đã nằm cứng người trong phòng ngủ
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
“Chồng ơi… con ơi…!” – tiếng gào của tôi xé toạc màn đêm, lạc cả giọng, như một con thú bị dồn vào đường cùng.
Tôi trở về nhà sau ca trực dài, vừa đến đầu ngõ đã thấy nước lũ bủa vây khắp nơi. Cơn bão đêm qua vẫn chưa dứt, mưa gió cuồn cuộn. Tim tôi đập thình thịch. Tôi chạy hớt hải vào sân, gọi to:
– “Anh ơi! Con ơi! Mở cửa cho em!”
Cửa khép hờ. Tôi đẩy mạnh vào. Một luồng nước lạnh ngắt ùa ra. Trong nhà tối om. Tôi lội bì bõm đến phòng ngủ, ánh đèn pin run run chiếu qua khe cửa… và rồi tim tôi như ngừng đập:
Hai bố con nằm bất động trên chiếc giường ngập nước, người lạnh cứng, mắt khép hờ. Trên sàn, nước lũ dâng đến đầu gối, lẫn đầy bùn và lá rác. Tôi lao đến ôm chồng con, gào thét như xé ruột:
– “Chồng ơi… con ơi… dậy đi mà…!”
Tôi hô hoán khắp xóm:
– “Cứu với! Cứu tôi với!”
Hàng xóm ùa tới, người vác xô, người vác đèn pin. Nhưng khi chạm vào người chồng con tôi, ai nấy đều rụt tay lại, mặt tái mét. Một bác hàng xóm khẽ run run nói:
– “Rút… rút hết điện ngay! Có điện rò trong nước!”
Lúc ấy tôi mới nhìn sang góc phòng: cái máy phát điện. Đêm trước, chồng tôi sợ mất điện giữa bão nên tự đấu tạm để có đèn sáng và sạc điện thoại. Không ngờ lũ tràn vào, máy phát bị ngấm nước, chập mạch rò điện khắp nền nhà.
Hai bố con tôi trong lúc sơ tán đồ đã không kịp thoát ra…
Nghe đến đó, tôi ngã quỵ. Tiếng mưa ngoài trời hòa cùng tiếng khóc trong nhà, như những lưỡi dao xoáy sâu.
Hàng xóm chạy khắp nơi gọi công an, gọi xe cứu thương. Nhưng tất cả đã quá muộn. Chồng tôi – người đàn ông hứa sẽ bảo vệ mẹ con tôi suốt đời, và đứa con thơ bé nhỏ – đã vĩnh viễn rời tôi trong một đêm bão lũ.
Tôi nhìn cái máy phát điện, lòng thầm rỉ máu: chỉ vì một sự sơ ý trong cơn bão mà cả gia đình tan nát.
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác