Năm 1995, chị gái tôi gi;:ấu chồng cho em trai 1 chỉ vàng làm vốn




Chỉ Vàng Năm Ấy

Năm 1995, nhà tôi nghèo đến mức cơm độn khoai, áo vá chằng vá đụp. Tôi – thằng út trong nhà – mới mười tám tuổi, vừa ra khỏi quê đã muốn đi buôn hàng để đổi đời. Nhưng trong túi không có nổi vài trăm nghìn.

Hôm tôi chuẩn bị lên thị xã, chị gái – chị Hạnh – gọi tôi ra sau vườn, giọng run run:

“Em cầm lấy, chị cho em 1 chỉ vàng. Chồng chị không biết đâu, đừng nói lại nhé.”

Tôi sững người:

“Chị… chị lấy đâu ra?”
Chị cười hiền, ánh mắt vừa thương vừa lo:
“Đây là của hồi môn mẹ cho chị hồi cưới, nhưng em cần hơn chị. Làm ăn phải có vốn, miễn em sống tử tế là được.”

Tôi cảm động suýt khóc. Cầm chỉ vàng chị dúi vào tay, tôi hứa sẽ gầy dựng để sau này báo đáp chị.


1. Chỉ vàng “giả”

Tôi mang vàng ra tiệm bán để lấy tiền đi buôn. Nhưng ông chủ tiệm vừa nhìn đã chau mày:

“Cậu ơi, vàng này là vàng giả. Bên trong toàn hợp kim, chỉ mạ ngoài thôi.”

Tôi chết lặng. Chỉ vàng chị cho – hóa ra không có giá trị gì. Tôi không tin, chạy qua tiệm khác, kết quả vẫn vậy.

Đêm đó, tôi ngồi ở bến xe khóc như một đứa trẻ. Tôi không dám trách chị, chỉ thấy buồn. Trong lòng vẫn tin: chị không thể lừa tôi. Có lẽ chị cũng bị lừa mà không biết.

Tôi im lặng, không nói gì với ai. Tôi quyết định vẫn đi làm thuê, đi buôn nhỏ, dành dụm từng đồng. Cuộc sống đưa đẩy, tôi tha phương, rồi lập nghiệp xa quê.


2. Hai mươi năm sau

Hai mươi năm sau, tôi đã có công ty riêng, nhà cửa khang trang. Một ngày, tôi nhận tin chị Hạnh bệnh nặng, đang nằm ở bệnh viện quê. Tôi bỏ hết công việc, vội vàng về.

Chị gầy rộc, tóc bạc nhiều, ánh mắt vẫn dịu hiền như xưa. Anh rể thì trông vẫn nhanh nhẹn, nhưng nhìn tôi lại lảng tránh.
Tôi ngồi cạnh giường, nắm tay chị:

“Em về rồi, chị nghỉ đi.”

Chị mỉm cười yếu ớt:

“Em thành công rồi, chị mừng lắm.”
Một lát, chị thều thào:
“Có chuyện này… chị giấu em suốt. Năm xưa… chỉ vàng chị cho em bị anh ấy tráo… Chị biết sau này, nhưng không dám nói. Sợ gia đình tan nát.”

Nước mắt tôi trào ra. Hóa ra, chị biết hết, nhưng đã im lặng suốt hai mươi năm để giữ mái ấm cho con cái. Cái giá của lòng hi sinh ấy, chẳng ai hiểu ngoài chị.


3. Báo ân

Vài tháng sau, chị mất. Ngày đưa tang, anh rể lặng lẽ cúi đầu, không dám nhìn tôi. Tôi không trách anh. Tôi chỉ nói:

“Anh yên tâm, tôi sẽ lo cho hai đứa nhỏ ăn học tới nơi tới chốn. Đó là điều chị Hạnh mong nhất.”

Tôi chuyển hẳn về quê, mở xưởng nhỏ, nhận hai đứa cháu vào làm. Cứ mỗi dịp giỗ chị, tôi lại thắp nén hương, nhìn tấm ảnh người phụ nữ hiền hậu rồi thầm nhủ:

“Chị ơi, chỉ vàng năm ấy chẳng đáng giá gì, nhưng tấm lòng của chị – là vốn quý nhất đời em.”

Năm sau, tôi xây ngôi trường tình thương mang tên “Hạnh Tâm” – tên ghép từ chị Hạnh và chữ “Tâm” mà chị luôn dạy tôi giữ lấy.


4. Cái kết ấm lòng

Ngày khánh thành trường, anh rể đến, tay run run đặt lên bàn thờ chị một chỉ vàng thật, nói trong nước mắt:

“Anh nợ em, nợ chị ấy suốt cả đời. Giờ anh trả, nhưng biết rằng… chẳng vàng nào mua lại được lòng người.”

Tôi chỉ khẽ gật đầu.
Trong lòng, tôi không còn giận, chỉ thấy biết ơn – vì từ nỗi đau năm ấy, tôi học được rằng người tốt không cần trả thù, họ chỉ cần trả ơn – bằng cách sống tử tế hơn.


Có những món nợ không tính bằng tiền,
Có những món “vốn” không sinh lời, nhưng gieo được lòng nhân.
Và chỉ vàng năm 1995 ấy – đã đổi cả một đời tử tế.

 

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Mỗi lần chị hàng xóm nháy mắt là tôi phải qua phục vụ ông chồng bại liệt của chị ta cho đến một ngày chuyện khủng khiếp đó xảy ra

Bài đăng phổ biến từ blog này

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Đám cưới tôi mẹ chỉ cho vỏn vẹn 1 chỉ vàng, tới khi e;m g;ái lấy chồng, tôi rơi nước mắt khi thấy mẹ trao em cho một mảnh đất trị giá 3 tỷ đồng và ba cây vàng trị giá 300 triệu, mãi tới khi mẹ ốm, mở chiếc hộp gỗ trong tủ của mẹ ra tôi mới che:ett s:ữ:ng phát hiện tờ giấy “xin c:on”…