Gắp cho thông gia giàu miếng thịt gà, mẹ đ;ẻ ngượng chín mặt vì thái độ
Nghe tin thông gia giàu có về thăm nhà, tôi mừng lắm. Sáng sớm, tôi đã dậy đi chợ, chuẩn bị mâm cơm tươm tất mời họ ở lại ăn bữa cơm cùng gia đình.
Hai năm kể từ ngày con gái tôi đi lấy chồng, hôm ấy là lần đầu tiên thông gia về thăm nhà. Cũng phải, vì họ sống ở thành phố, lại kinh doanh nên bận rộn tối ngày, thời gian đâu mà về thăm nhà tôi. Tôi cũng chỉ biết nghĩ vậy cho nhẹ lòng.
Lần này, nghe tin mẹ tôi mới đi viện về, họ lại có việc ở gần nhà tôi nên nhân tiện vào thăm hỏi.
Tôi mừng lắm. Con gái dặn trước: “Mẹ chuẩn bị mâm cơm tươm tất một chút nhé, bố mẹ con kỹ tính lắm”. Thế là tôi dậy từ tờ mờ sáng, đi chợ, làm cả mâm cơm có gà, tôm, mực, thịt trâu xào, nem rán… Toàn những món ngày giỗ, ngày lễ gia đình tôi mới làm.
Tôi chỉ mong thông gia về chơi thấy nhà hiếu khách, con gái mình cũng không bị chê bai.
Khi họ đến, tôi niềm nở mời vào, cố gắng tạo không khí thân mật. Sau màn thăm hỏi, bữa cơm dọn ra, mọi người ngồi quây quần, tôi vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng pha trò cho mọi người vui. Nhưng nhìn sang, vợ chồng thông gia vẫn im lặng. Bà chỉ trả lời ngắn gọn mỗi khi tôi bắt chuyện.
Thông gia chê đồ ăn của gia đình tôi. Ảnh minh họa: Kim Dung
Tôi cố tìm chuyện để nói, kể về con gái, cháu ngoại cho bà vui. Nào ngờ, bà lại khéo léo lái sang chủ đề khác.
Khi đứa cháu ngoại đi cùng bà nói hơi to, bà liền nhắc: “Lúc ăn không nên nói chuyện, ồn ào sẽ ảnh hưởng người khác”. Tôi khựng lại, chợt hiểu ra, người thành phố lại giàu có, họ quen lối sống khác. Còn tôi, quê mùa, xuề xòa, quen kiểu vừa ăn vừa nói chuyện.
Muốn tỏ lòng hiếu khách, tôi gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát bà thông gia vì thấy bà chẳng động đũa. Vậy mà bà chẳng phản ứng, cũng không nói cảm ơn, thậm chí có phần hơi khó chịu.
Tôi đứng hình mấy giây, rồi ngượng ngùng nói đi chuyện khác. Để ý, tôi thấy… bà không hề ăn. Một lát sau, khi tôi quay đi, bà vội gắp miếng thịt vứt cho con mèo lởn vởn bên cạnh. Đó là con mèo của nhà hàng xóm, chạy sang nhà tôi rình đồ ăn.
Hành động đó của thông gia khiến tôi thực sự bất ngờ. Nhưng tôi vờ như không biết để đôi bên không phải ngại nhau.
Suốt bữa ấy, bà thông gia chỉ ăn ít rau. Ông thông gia thì lịch sự nâng chén lên đôi ba lần và có ăn vài miếng thịt. Bữa cơm miễn cưỡng kết thúc trong tâm trạng chẳng vui vẻ chút nào.
Sau đó, tôi nghe con gái nói: “Bố mẹ chồng con không thích người khác dùng đũa gắp thức ăn cho mình, cũng không thích ăn bát đũa nhà người khác. Hôm nay họ ngồi xuống ăn cùng là lịch sự lắm rồi. Còn nước chấm, nhà con ai cũng dùng riêng, không ai chấm chung đâu mẹ. Nên chắc bố mẹ chồng con không quen ăn cơm ở nhà mình”.
Con gái tôi giờ đây cũng “nhiễm” thói quen của nhà chồng. Mỗi lần về nhà, con đều pha vài bát nước chấm, mình con một bát. Đồ ăn thức uống không đúng khẩu vị, con cũng chê bai đủ điều. Bát đũa, nồi niêu rửa không đúng ý, con gái cũng liên tục chê bẩn.
Mới đây, con về chơi, chê nền nhà bẩn, bước vào sạn đầy chân, khiến tôi bực bội quát: “Con sợ sạn thì về nhà con, nhà này chỉ có thế thôi. Ở đâu quen đấy, mẹ ở thế bao năm rồi, thấy chẳng làm sao cả”.
Thấy tôi khó chịu, con lại dịu giọng, xin lỗi. Tôi biết, con không có ý xấu, cũng là ở đâu quen đấy. Nhưng trong lòng tôi có chút buồn.
Tôi đem sự chân thành ra đối đãi, nhưng lại bị xem như phiền hà. Nếu đã làm thông gia, đã nhận con gái tôi làm dâu, lẽ ra họ nên giữ chút thân tình, chút phép lịch sự khi đến nhà người khác. Còn nếu vẫn thấy xa cách đến vậy… có lẽ, đừng nên qua lại cho gượng ép cả đôi bên.