Con chó mực nằm chờ chủ suốt 10 năm ở ngã tư thành phố, ai cho đồ ăn nó cũng để đúng cả ngày mới ăn, thế rồi đến 1 ngày nọ…

Hình ảnh
Ngã tư Phú Nhuận, giữa dòng xe cộ tấp nập của Sài Gòn, người ta đã quen với hình ảnh một chú chó mực nằm co ro bên gốc cây sát vỉa hè – nơi giao lộ giữa đường Phan Đình Phùng và Nguyễn Văn Trỗi. Mỗi sáng sớm, nó nằm đó, mắt hướng ra xa, như chờ đợi một điều gì đã rất xa vời. Mỗi chiều xuống, khi nắng tắt, nó vẫn không rời đi, như thể nơi ấy là điểm hẹn bất di bất dịch giữa nó và một người mà chẳng ai còn nhớ mặt. Mười năm trước, người ta kể rằng có một người đàn ông trung niên hay đưa chú chó ấy ra ngã tư mỗi ngày. Hai chủ tớ rong ruổi khắp các quán nhỏ, người đàn ông đánh giày, còn con chó nằm ngoan ngoãn cạnh túi đồ nghề, không sủa, không quậy. Họ là tri kỷ, là gia đình, là bạn đời của nhau trong cái mưu sinh khốn khó. Rồi một ngày mưa tầm tã, người đàn ông đi nhưng không quay lại. Người ta bảo ông bị tai nạn, có người bảo ông chuyển viện về quê. Nhưng dù là lý do gì, ông cũng không quay về ngã tư ấy nữa. Duy chỉ có chú chó mực – tên nó là “Bờm” – là không chấp nhận sự chia ly ấy. Bờ...

Khoảng hơn 10 giờ đêm, ngọn lửa bùng lên từ gian bếp nhà anh Lâm ở làng Bắc

Khoảng hơn 10 giờ đêm, ngọn lửa bùng lên từ gian bếp nhà anh Lâm ở làng Bắc. Căn nhà gỗ cũ, mái tôn thấp, chỉ trong vài phút đã bị khói đen tràn kín.
Vợ anh, chị Hòa, đang làm ca đêm ở xưởng cách đó hơn cây số. Điện thoại rung liên hồi — là con gái, bé An, mới 8 tuổi, ở nhà cùng bà nội.

Giọng con bé run run trong điện thoại:
– Mẹ ơi… khói nhiều lắm… con không thấy bà đâu nữa… con sợ…

Chị Hòa tái mặt, ném vội đồ xuống bàn, vừa chạy vừa hét:
– An ơi, nghe mẹ nói này, con trốn vào chỗ nào thấp, đừng chạy lung tung, chờ mẹ tới!

Đầu dây bên kia, tiếng bé nức nở:
– Con… con đang ở trong tủ rồi mẹ ơi… bên ngoài khói nhiều lắm… mẹ nói con ngoan đi… rồi mẹ đến cứu con nha…

Chị vừa khóc vừa gào lên:
– Ngoan, con ngoan lắm, mẹ đang tới rồi, đừng sợ!

Người dân trong làng Bắc nghe tiếng la hét, chạy ra. Căn nhà đã đỏ rực. Lửa bén sang cả mái bên cạnh. Tiếng kêu cứu hòa với tiếng còi cứu hỏa xa dần rồi gần lại.

Mất gần 20 phút, xe cứu hỏa mới đến. Cả làng hò nhau xách nước, phá cửa, nhưng nhiệt hắt ra dữ dội. Chị Hòa lao vào, bị giữ chặt lại, gào khản giọng:
– Con tôi còn trong đó! An ơi, mở cửa cho mẹ!

Đến khi ngọn lửa được khống chế, đội cứu hộ mới phá được cánh cửa cháy xém của phòng ngủ nhỏ. Bên góc tường, chiếc tủ gỗ thấp bị ám đen, khóa chặt từ bên trong.
Người ta cạy tủ ra — trong đó, bé An cuộn tròn, hai tay vẫn ôm chiếc điện thoại còn sáng màn hình.

Trên đó, dòng tin nhắn chưa kịp gửi đi:

“Con ngoan rồi mẹ ơi… mẹ đến cứu con đi…”

Chị Hòa quỵ xuống, gào không ra tiếng. Người trong làng đứng vòng ngoài, ai nấy đều lặng. Một bác lính cứu hỏa lớn tuổi quay mặt đi, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bám đầy bụi khói.

Sáng hôm sau, khi người ta dọn dẹp đống tro tàn, có người nhặt được chiếc điện thoại đã tắt nguồn, màn hình nứt nẻ. Không ai nỡ bật lên.
Người ta chỉ đặt nó vào tay chị Hòa — như một lời nhắn cuối cùng của đứa con bé bỏng giữa biển lửa.

 

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Mỗi lần chị hàng xóm nháy mắt là tôi phải qua phục vụ ông chồng bại liệt của chị ta cho đến một ngày chuyện khủng khiếp đó xảy ra

Bài đăng phổ biến từ blog này

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Đám cưới tôi mẹ chỉ cho vỏn vẹn 1 chỉ vàng, tới khi e;m g;ái lấy chồng, tôi rơi nước mắt khi thấy mẹ trao em cho một mảnh đất trị giá 3 tỷ đồng và ba cây vàng trị giá 300 triệu, mãi tới khi mẹ ốm, mở chiếc hộp gỗ trong tủ của mẹ ra tôi mới che:ett s:ữ:ng phát hiện tờ giấy “xin c:on”…