Khoảng hơn 10 giờ đêm, ngọn lửa bùng lên từ gian bếp nhà anh Lâm ở làng Bắc
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Khoảng hơn 10 giờ đêm, ngọn lửa bùng lên từ gian bếp nhà anh Lâm ở làng Bắc. Căn nhà gỗ cũ, mái tôn thấp, chỉ trong vài phút đã bị khói đen tràn kín.
Vợ anh, chị Hòa, đang làm ca đêm ở xưởng cách đó hơn cây số. Điện thoại rung liên hồi — là con gái, bé An, mới 8 tuổi, ở nhà cùng bà nội.
Giọng con bé run run trong điện thoại:
– Mẹ ơi… khói nhiều lắm… con không thấy bà đâu nữa… con sợ…
Chị Hòa tái mặt, ném vội đồ xuống bàn, vừa chạy vừa hét:
– An ơi, nghe mẹ nói này, con trốn vào chỗ nào thấp, đừng chạy lung tung, chờ mẹ tới!
Đầu dây bên kia, tiếng bé nức nở:
– Con… con đang ở trong tủ rồi mẹ ơi… bên ngoài khói nhiều lắm… mẹ nói con ngoan đi… rồi mẹ đến cứu con nha…
Chị vừa khóc vừa gào lên:
– Ngoan, con ngoan lắm, mẹ đang tới rồi, đừng sợ!
Người dân trong làng Bắc nghe tiếng la hét, chạy ra. Căn nhà đã đỏ rực. Lửa bén sang cả mái bên cạnh. Tiếng kêu cứu hòa với tiếng còi cứu hỏa xa dần rồi gần lại.
Mất gần 20 phút, xe cứu hỏa mới đến. Cả làng hò nhau xách nước, phá cửa, nhưng nhiệt hắt ra dữ dội. Chị Hòa lao vào, bị giữ chặt lại, gào khản giọng:
– Con tôi còn trong đó! An ơi, mở cửa cho mẹ!
Đến khi ngọn lửa được khống chế, đội cứu hộ mới phá được cánh cửa cháy xém của phòng ngủ nhỏ. Bên góc tường, chiếc tủ gỗ thấp bị ám đen, khóa chặt từ bên trong.
Người ta cạy tủ ra — trong đó, bé An cuộn tròn, hai tay vẫn ôm chiếc điện thoại còn sáng màn hình.
Trên đó, dòng tin nhắn chưa kịp gửi đi:
“Con ngoan rồi mẹ ơi… mẹ đến cứu con đi…”
Chị Hòa quỵ xuống, gào không ra tiếng. Người trong làng đứng vòng ngoài, ai nấy đều lặng. Một bác lính cứu hỏa lớn tuổi quay mặt đi, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bám đầy bụi khói.
Sáng hôm sau, khi người ta dọn dẹp đống tro tàn, có người nhặt được chiếc điện thoại đã tắt nguồn, màn hình nứt nẻ. Không ai nỡ bật lên.
Người ta chỉ đặt nó vào tay chị Hòa — như một lời nhắn cuối cùng của đứa con bé bỏng giữa biển lửa.
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác