Ông bỏ tôi đi trước, thuyền vào đến nơi thì các cháu đã báo với tôi tin động trời, đêm qua ông còn bảo với tôi dặn thằng cả về cái túi vải trong góc tủ

Hình ảnh
Trời đã mưa ba ngày ba đêm không ngớt. Cả xóm tôi chìm trong biển nước. Năm nay nước lớn hơn mọi năm, chảy xiết và lạnh buốt. Hai ông bà già bảy mươi tuổi như tôi và ông ấy chỉ còn biết bấu víu vào căn gác xép bé tẹo, ôm nhau mà chờ cứu hộ. “Bà ơi, cố thêm một hôm nữa thôi, mai chắc họ vào được.” Ông vẫn nói bằng cái giọng trấn an quen thuộc, run run mà vẫn cố cười. Tôi tin ông. Mấy chục năm qua, dù nghèo hay khổ, chỉ cần ông nói “rồi sẽ ổn thôi”, là lòng tôi yên. Nhưng nước dâng cao quá nhanh. Gạo hết, điện mất, đèn pin cạn pin. Ông yếu dần, ho sù sụ. Tôi cố đỡ ông dậy, đắp thêm áo mưa, miệng cứ lẩm bẩm: “Ông ơi, ráng đi, mai có người cứu rồi mà…” Đêm ấy, tiếng gió rít như ai gào thét. Ông nằm im, nắm tay tôi. “Bà này… tôi mệt quá, nhưng bà đừng sợ. Sáng mai… chắc có người đến thôi.” Rồi ông lịm đi. Tôi lay gọi mãi. Ông không trả lời nữa. Tôi ôm ông trong lòng, nức nở: “Ông ơi, ông bảo cùng tôi cố nốt hôm nay thôi cơ mà… sao ông bỏ tôi lại giữa dòng nước thế này…” Cứ thế tôi ngồi, ôm ...

Mỗi lần đến ngày lên xã lĩnh lương hưu, bố chồng 86 tu;;ổi đem về chia từ đầu xóm đến cuối xóm, lúc nào cũng chỉ giữ lại đúng 500 nghìn đá;;nh đ:;ề, tôi ch:;án tận cổ

Tôi là Lan, sống cùng chồng và bố chồng — ông Đào, năm nay đã ngoài tám mươi sáu tuổi. Ông là thương binh hạng 2/4, về hưu từ mấy chục năm trước.

Cứ đều đặn mỗi tháng, đúng ngày mùng 5, ông lại dậy từ tờ mờ sáng, chải đầu, thay áo sơ mi trắng, rút trong tủ ra tờ giấy lĩnh lương hưu rồi chống gậy đi bộ ra trạm xã.

Trưa nào cũng vậy, ông trở về với cái túi vải bạc màu, miệng cười hiền:
– “Hôm nay vui lắm, cả xóm đều có quà.”

Rồi ông lôi trong túi ra đủ thứ: khi thì gói kẹo dừa cho bọn trẻ con, khi thì vài tờ năm chục lẻ phát cho mấy cụ già hàng xóm, ai nhờ ông đi lĩnh hộ tiền trợ cấp cũng chia phần. Đến khi tôi hỏi ông còn lại bao nhiêu thì ông chỉ cười:
– “Giữ lại năm trăm là đủ, để dành khi nào… chết còn có tiền mua bó hương.”

Nghe mãi tôi vừa thương vừa bực. Thương vì ông tốt tính, cả đời sống vì người khác. Bực vì ông chẳng biết giữ gì cho bản thân, trong khi tháng nào cũng phải nhờ vợ chồng tôi thuốc men, cơm nước.

Một tối, tôi nói với chồng:
– “Anh à, từ tháng sau để em đi lĩnh hộ bố nhé. Bố già rồi, đi xa nguy hiểm. Với lại, cứ chia hết như thế, nhỡ ốm đau lại chẳng có đồng nào.”
Chồng tôi ngần ngừ, nhưng cuối cùng cũng đồng ý:
– “Ừ, mai hai vợ chồng cùng đi, xem thực hư ra sao.”


Sáng hôm sau, hai vợ chồng dậy sớm, đưa ông đi cùng để còn làm giấy xác nhận. Tới phòng chi trả lương hưu ở xã, tôi cẩn thận chìa giấy. Cô cán bộ lật sổ, tra trong máy rồi nhìn tôi với vẻ khó hiểu:
– “Bác Đào là thân nhân liệt sĩ, cộng thêm phụ cấp thương binh và trợ cấp vùng đặc biệt… Tháng này tổng cộng 17 triệu 200 nghìn đồng nhé.”

Tôi sững người. Chồng tôi cũng trố mắt:
– “Cái gì cơ ạ? 17 triệu? Bố tôi bảo mỗi tháng chỉ được hơn 3 triệu thôi mà!”

Cô cán bộ ngạc nhiên:
– “Không đâu, bác lĩnh đều đều mấy năm nay, ký nhận đầy đủ mà.”

Tôi quay sang nhìn ông Đào — ông cười cười, ánh mắt lảng đi, hai tay run run cầm chặt cây gậy.
– “Thôi… thôi, các con về đi. Tiền của bố, bố biết rồi.”

Nhưng tôi nhất quyết cầm tờ bảng kê lên xem. Mỗi tháng ông vẫn lĩnh đủ 17 triệu — và trên sổ ghi rõ ràng chữ ký của ông.

Trên đường về, tôi không chịu nổi nữa:
– “Bố ơi, sao bố giấu vợ chồng con? Bố nói chỉ còn 500 nghìn là thế nào?”

Ông Đào thở dài, giọng chậm rãi:
– “Các con ạ… tiền bố nhận, đúng là 17 triệu. Nhưng bố giữ lại 500 nghìn thật. Còn lại, bố gửi cho những người bạn cũ, mấy gia đình liệt sĩ neo đơn ở đầu bản, rồi gửi quỹ học bổng xã. Mấy đứa nhỏ trong bản được đi học, bố thấy ấm lòng hơn giữ tiền.”

Tôi chết lặng. Ông rút trong túi ra một tập giấy biên nhận, cũ sờn nhưng ghi rõ ràng từng khoản:
– “Tháng này ủng hộ quỹ học sinh nghèo 5 triệu. Tháng trước giúp gia đình cô Sửu chữa bệnh 3 triệu. Mỗi tháng bố chỉ giữ 500 nghìn là đúng.”

Nói xong, ông mỉm cười hiền hậu, nếp nhăn dọc theo đôi mắt:
– “Bố sống từng này tuổi rồi, tiêu gì nữa. Bố chỉ muốn lúc nhắm mắt biết rằng tiền của mình còn làm được điều tốt.”

Tôi nghẹn họng, nước mắt cứ trào ra. Bấy lâu nay tôi tưởng ông già cổ hủ, thích “làm màu”, nào ngờ ông sống giản dị mà vĩ đại.

Về đến nhà, chồng tôi lặng lẽ lấy từ tủ ra phong bì, đặt vào tay bố:
– “Bố à, từ nay tiền thuốc men, cơm nước để con lo. Bố cứ tiếp tục làm việc bố thấy đúng.”

Ông Đào cười, ánh mắt sáng hơn cả buổi trưa miền núi.


Từ hôm đó, tôi không còn than phiền mỗi khi thấy ông chống gậy đi lĩnh lương. Tôi biết, trong chiếc túi vải bạc màu ấy không chỉ có tiền, mà còn có cả tấm lòng rộng lớn của một người cha, người lính già sống trọn nghĩa, trọn tình.

 

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Mỗi lần chị hàng xóm nháy mắt là tôi phải qua phục vụ ông chồng bại liệt của chị ta cho đến một ngày chuyện khủng khiếp đó xảy ra

Bài đăng phổ biến từ blog này

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Đám cưới tôi mẹ chỉ cho vỏn vẹn 1 chỉ vàng, tới khi e;m g;ái lấy chồng, tôi rơi nước mắt khi thấy mẹ trao em cho một mảnh đất trị giá 3 tỷ đồng và ba cây vàng trị giá 300 triệu, mãi tới khi mẹ ốm, mở chiếc hộp gỗ trong tủ của mẹ ra tôi mới che:ett s:ữ:ng phát hiện tờ giấy “xin c:on”…