Ông bỏ tôi đi trước, thuyền vào đến nơi thì các cháu đã báo với tôi tin động trời, đêm qua ông còn bảo với tôi dặn thằng cả về cái túi vải trong góc tủ

Hình ảnh
Trời đã mưa ba ngày ba đêm không ngớt. Cả xóm tôi chìm trong biển nước. Năm nay nước lớn hơn mọi năm, chảy xiết và lạnh buốt. Hai ông bà già bảy mươi tuổi như tôi và ông ấy chỉ còn biết bấu víu vào căn gác xép bé tẹo, ôm nhau mà chờ cứu hộ. “Bà ơi, cố thêm một hôm nữa thôi, mai chắc họ vào được.” Ông vẫn nói bằng cái giọng trấn an quen thuộc, run run mà vẫn cố cười. Tôi tin ông. Mấy chục năm qua, dù nghèo hay khổ, chỉ cần ông nói “rồi sẽ ổn thôi”, là lòng tôi yên. Nhưng nước dâng cao quá nhanh. Gạo hết, điện mất, đèn pin cạn pin. Ông yếu dần, ho sù sụ. Tôi cố đỡ ông dậy, đắp thêm áo mưa, miệng cứ lẩm bẩm: “Ông ơi, ráng đi, mai có người cứu rồi mà…” Đêm ấy, tiếng gió rít như ai gào thét. Ông nằm im, nắm tay tôi. “Bà này… tôi mệt quá, nhưng bà đừng sợ. Sáng mai… chắc có người đến thôi.” Rồi ông lịm đi. Tôi lay gọi mãi. Ông không trả lời nữa. Tôi ôm ông trong lòng, nức nở: “Ông ơi, ông bảo cùng tôi cố nốt hôm nay thôi cơ mà… sao ông bỏ tôi lại giữa dòng nước thế này…” Cứ thế tôi ngồi, ôm ...

Bố ơi! Mới hôm qua con gọi điện bố mẹ còn bảo bão không ảnh hưởng đến chỗ mình, vậy mà sáng nay chúng con bàng hoàng nghe tin

“Bố ơi…!

Mới hôm qua thôi, con còn gọi điện về, bố mẹ vẫn cười bảo:
– “Bão ngoài kia chứ có ảnh hưởng gì đến chỗ mình đâu con, cứ yên tâm làm việc…”

Con nghe mà nhẹ nhõm, còn dặn mẹ nhớ giữ sức, dặn bố tối nay đừng ra vườn nữa kẻo lạnh. Con đâu ngờ được… chỉ một đêm sau, mọi thứ đổ sụp.

Sáng nay thức dậy, điện thoại con rung liên tục. Mở ra… tin nhắn từ người hàng xóm:
– “Về ngay đi, nhà mình gặp nạn lớn rồi!”

Con bàng hoàng. Bấm gọi về thì chỉ nghe tiếng hàng xóm nghẹn lại:
– “Mẹ con đang nguy kịch, nhập viện cấp cứu… còn bố… bố thì ra đi mãi mãi rồi con ơi…”

Tai con ù đặc. Con không tin nổi. Mới hôm qua còn nghe giọng bố, mà giờ…

Họ nói cơn bão đêm qua kéo theo lũ quét, cuốn trôi cả một góc nhà, đồ đạc tan hoang. Đến cả chỗ dựa cuối cùng để làm đám tang cho bố cũng không còn. Bố nằm đó, lạnh lẽo giữa căn nhà xộc xệch, mà mẹ thì trên giường bệnh giành giật từng hơi thở.

Con muốn lao về ngay nhưng đường sạt lở, vé tàu xe đều bị hủy. Con nhìn hai bàn tay run rẩy mà chỉ biết gào trong vô vọng.

Đúng lúc đó, điện thoại reo lần nữa. Giọng người anh cả đứt quãng:
– “Em ơi… vừa đưa mẹ lên phòng cấp cứu thì bác sĩ bảo… mẹ khó qua khỏi… bảo chúng ta chuẩn bị tinh thần…”

Trời đất quay cuồng trước mắt con. Chỉ trong một ngày, con mất bố, mẹ đang bên bờ sinh tử, nhà cửa đổ nát, anh chị em không kịp về kịp.

Con quỵ xuống sàn, nghẹn ngào mà gào lên:
– “Bố ơi! Sao ông trời nỡ ác với nhà mình như thế! Sao ông trời không để con về kịp một lần ôm bố mẹ… Sao bố mẹ không đợi con thêm một ngày thôi…”

Bên ngoài cửa sổ, trời vẫn xám xịt, tiếng gió rít như tiếng khóc tang thương. Trong đầu con, hình ảnh cả nhà quây quần bên mâm cơm Tết năm ngoái cứ quay lại, rực rỡ, ấm áp – và rồi vụn vỡ.

Con viết những dòng này mà tay run lên, nước mắt nhòe cả màn hình. Con muốn trời sáng thật nhanh, đường thông thật nhanh, để con về, để thắp cho bố nén nhang, nắm tay mẹ một lần nữa… trước khi mọi thứ trễ quá xa.

 

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Mỗi lần chị hàng xóm nháy mắt là tôi phải qua phục vụ ông chồng bại liệt của chị ta cho đến một ngày chuyện khủng khiếp đó xảy ra

Bài đăng phổ biến từ blog này

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Đám cưới tôi mẹ chỉ cho vỏn vẹn 1 chỉ vàng, tới khi e;m g;ái lấy chồng, tôi rơi nước mắt khi thấy mẹ trao em cho một mảnh đất trị giá 3 tỷ đồng và ba cây vàng trị giá 300 triệu, mãi tới khi mẹ ốm, mở chiếc hộp gỗ trong tủ của mẹ ra tôi mới che:ett s:ữ:ng phát hiện tờ giấy “xin c:on”…