Ông bỏ tôi đi trước, thuyền vào đến nơi thì các cháu đã báo với tôi tin động trời, đêm qua ông còn bảo với tôi dặn thằng cả về cái túi vải trong góc tủ
Trời đã mưa ba ngày ba đêm không ngớt. Cả xóm tôi chìm trong biển nước. Năm nay nước lớn hơn mọi năm, chảy xiết và lạnh buốt. Hai ông bà già bảy mươi tuổi như tôi và ông ấy chỉ còn biết bấu víu vào căn gác xép bé tẹo, ôm nhau mà chờ cứu hộ.
“Bà ơi, cố thêm một hôm nữa thôi, mai chắc họ vào được.”
Ông vẫn nói bằng cái giọng trấn an quen thuộc, run run mà vẫn cố cười. Tôi tin ông. Mấy chục năm qua, dù nghèo hay khổ, chỉ cần ông nói “rồi sẽ ổn thôi”, là lòng tôi yên.
Nhưng nước dâng cao quá nhanh. Gạo hết, điện mất, đèn pin cạn pin. Ông yếu dần, ho sù sụ. Tôi cố đỡ ông dậy, đắp thêm áo mưa, miệng cứ lẩm bẩm:
“Ông ơi, ráng đi, mai có người cứu rồi mà…”
Đêm ấy, tiếng gió rít như ai gào thét. Ông nằm im, nắm tay tôi.
“Bà này… tôi mệt quá, nhưng bà đừng sợ. Sáng mai… chắc có người đến thôi.”
Rồi ông lịm đi. Tôi lay gọi mãi. Ông không trả lời nữa.
Tôi ôm ông trong lòng, nức nở:
“Ông ơi, ông bảo cùng tôi cố nốt hôm nay thôi cơ mà… sao ông bỏ tôi lại giữa dòng nước thế này…”
Cứ thế tôi ngồi, ôm thân thể đã lạnh dần của ông, nước ngập lên đến đầu gối, rồi ngang ngực, rồi gần chạm mái. Tôi không sợ chết, chỉ sợ ông cô đơn.
Sáng hôm sau, chiếc thuyền cứu hộ cuối cùng cũng vào đến. Họ kéo tôi lên, người run cầm cập, tay vẫn ôm chặt tấm chăn trùm kín ông. Một cậu cứu hộ run run nói:
“Bà ơi… để bọn cháu đưa ông đi cùng nhé.”
Tôi gật đầu, mắt nhòa nước. Nhưng khi họ mở tấm chăn ra… bên trong trống trơn. Chỉ còn chiếc áo khoác cũ và bức ảnh cưới ố vàng dính chặt nơi ngực tôi.
Tôi lắp bắp:
“Ông tôi… ông ấy vừa nằm đây thôi mà… tôi còn nghe ông dặn…”
Cậu cứu hộ cúi đầu, giọng khàn đặc:
“Bà ơi… hôm qua bên đội đã vớt được một người đàn ông trôi gần bến sông, trong tay ông ấy vẫn nắm chặt tấm ảnh cưới này giống hệt của bà… bọn cháu không kịp đưa tin cho bà, định sáng nay báo thì…”
Tôi chết lặng.
Thì ra… đêm qua, khi nước lên, ông đã rời tay tôi để bơi đi tìm cứu hộ — để quay lại cứu tôi.
Chỉ là… ông không kịp quay về.
Tôi bật khóc, ôm bức ảnh vào ngực, nức nở gọi:
“Ông ơi… thế là ông vẫn giữ lời hứa… ông đi trước để đưa người ta đến cứu tôi phải không?”
Mưa vẫn rơi, nước vẫn cuộn trào, còn tôi – người đàn bà tóc bạc, vẫn ngồi đó, giữa bến sông quê ngập nước, khẽ thì thầm với gió:
“Ông đi rồi… nhưng tôi biết, ông vẫn đang chèo thuyền ở đâu đó, chờ tôi sang cùng…”