Ông bỏ tôi đi trước, thuyền vào đến nơi thì các cháu đã báo với tôi tin động trời, đêm qua ông còn bảo với tôi dặn thằng cả về cái túi vải trong góc tủ

Hình ảnh
Trời đã mưa ba ngày ba đêm không ngớt. Cả xóm tôi chìm trong biển nước. Năm nay nước lớn hơn mọi năm, chảy xiết và lạnh buốt. Hai ông bà già bảy mươi tuổi như tôi và ông ấy chỉ còn biết bấu víu vào căn gác xép bé tẹo, ôm nhau mà chờ cứu hộ. “Bà ơi, cố thêm một hôm nữa thôi, mai chắc họ vào được.” Ông vẫn nói bằng cái giọng trấn an quen thuộc, run run mà vẫn cố cười. Tôi tin ông. Mấy chục năm qua, dù nghèo hay khổ, chỉ cần ông nói “rồi sẽ ổn thôi”, là lòng tôi yên. Nhưng nước dâng cao quá nhanh. Gạo hết, điện mất, đèn pin cạn pin. Ông yếu dần, ho sù sụ. Tôi cố đỡ ông dậy, đắp thêm áo mưa, miệng cứ lẩm bẩm: “Ông ơi, ráng đi, mai có người cứu rồi mà…” Đêm ấy, tiếng gió rít như ai gào thét. Ông nằm im, nắm tay tôi. “Bà này… tôi mệt quá, nhưng bà đừng sợ. Sáng mai… chắc có người đến thôi.” Rồi ông lịm đi. Tôi lay gọi mãi. Ông không trả lời nữa. Tôi ôm ông trong lòng, nức nở: “Ông ơi, ông bảo cùng tôi cố nốt hôm nay thôi cơ mà… sao ông bỏ tôi lại giữa dòng nước thế này…” Cứ thế tôi ngồi, ôm ...

Đêm mưa bão, tôi bị chồng để mặc giữa cao tốc, đang không biết trú nhờ ở đâu thì 1 chiếc xe sang dừng lại cưu mang

Vết Bớt Trong Đêm Mưa

Trời đêm mưa bão, gió quất mạnh vào cửa kính, sấm chớp loé sáng cả một đoạn cao tốc. Tôi ôm chặt đứa con trai ba tuổi trong lòng, cố giữ cho nó khỏi lạnh. Nhưng cái lạnh thật sự lại không đến từ mưa gió, mà từ lời chồng tôi – Quang – lạnh lùng vang lên giữa cơn giông:

– Cô cút xuống xe ngay! Tôi không muốn nhìn mặt hai mẹ con cô nữa!

Tôi chết lặng. Nước mắt lẫn nước mưa làm nhòe đi tầm nhìn. Mới vài năm trước thôi, anh còn là người hứa sẽ bảo vệ tôi suốt đời. Giờ đây, trên đoạn cao tốc tối om, anh lại nỡ lòng đẩy vợ con xuống như kẻ xa lạ.

– Anh… ít ra cũng nghĩ đến con chứ? – Tôi run run cầu xin.

Nhưng Quang gạt phăng:

– Con? Nó có phải con tôi hay không còn chưa chắc! Đừng mong bám lấy tôi để sống sung sướng nữa. Xuống xe!

Tiếng chốt cửa bật mở. Tôi run rẩy ôm con bước xuống. Cánh cửa đóng sầm lại, chiếc xe lao đi, để mặc hai mẹ con tôi trong mưa bão, giữa cao tốc vắng người.


Tôi gắng dắt con men theo lề đường, chân ngập trong nước mưa. Đứa bé run rẩy, mắt lim dim. Tôi tuyệt vọng, chỉ biết thầm cầu xin một phép màu.

Và rồi, trong màn mưa xám xịt, ánh đèn pha ô tô chiếu rọi. Một chiếc xe sang màu đen dừng ngay trước mặt chúng tôi. Cửa xe bật mở, giọng một người đàn ông vang lên:

– Chị kia! Trời mưa thế này, sao lại bế con đi giữa cao tốc? Lên xe mau!

Không còn cách nào khác, tôi ôm con bước lên. Ghế da ấm áp khiến nước mắt tôi trào ra.

Người đàn ông đưa cho tôi chiếc khăn:
– Lau cho thằng bé đi, nó lạnh tím tái rồi.

Tôi gật đầu, cởi quần áo ướt cho con. Khi vén ống quần nhỏ, một vết bớt màu đỏ rực hiện ra ở chân trái. Người tài xế thoáng nhìn, bỗng khựng lại.

Mặt ông tái mét, đôi mắt mở to, tay run run cầm điện thoại:

– Trời ơi… không thể nào!

Rồi ông lập tức bấm số, giọng run rẩy:

– Thưa bà, tôi… tôi vừa gặp một đứa bé. Trên chân nó có vết bớt y hệt… đúng, y hệt như cậu chủ năm xưa!

Tôi sững sờ. Không hiểu chuyện gì đang diễn ra.


Chiếc xe đưa chúng tôi đến một biệt thự sáng đèn. Người đàn bà khoảng ngoài năm mươi chạy ra, ánh mắt vừa hoảng hốt vừa rạng rỡ. Bà lao đến, ôm chặt đứa bé trong vòng tay, khóc nấc:

– Trời ơi, vết bớt này… không thể nhầm lẫn. Đây chính là cháu nội của tôi!

Tôi choáng váng. Người phụ nữ ấy chính là mẹ ruột của Quang. Tôi mới chỉ gặp bà vài lần vì bà định cư ở nước ngoài. Hóa ra, chiếc vết bớt ấy là đặc điểm di truyền, chỉ dòng máu nhà họ mới có.

Bà nhìn tôi, nước mắt lăn dài:
– Con ơi, bao lâu nay Quang nó hồ đồ, nghi ngờ, rồi bạc bẽo với mẹ con con. Nhưng sự thật đây rồi. Đứa bé này chính là máu mủ nhà ta.

Tôi nghẹn ngào, chẳng biết nên vui hay nên khóc.


Ngay sáng hôm sau, Quang bị gọi đến biệt thự. Vừa bước vào, anh ngạc nhiên khi thấy mẹ và con trai mình.

– Mẹ… sao mẹ về đột ngột vậy?

Bà giận dữ tát thẳng vào mặt anh:
– Thằng bất hiếu! Mày dám nghi ngờ vợ con, dám bỏ mặc cháu tao giữa cao tốc trong đêm mưa bão? Nếu hôm qua không có người cứu, mày đã gián tiếp giết chết máu mủ nhà này rồi!

Quang tái mặt, ấp úng:
– Con… con tưởng…

– Tưởng gì? – Bà gằn từng chữ. – Vết bớt này là minh chứng rõ ràng nhất. Nó chính là giọt máu của mày!

Quang quỳ sụp xuống, khóc như mưa. Nhưng tôi chỉ nhìn anh lạnh lùng. Những giọt nước mắt muộn màng đó, làm sao xoá được đêm mưa kinh hoàng khi tôi và con suýt bỏ mạng?


Từ hôm đó, tôi quyết định rời bỏ Quang. Mẹ anh thương tôi, khuyên tôi ở lại biệt thự sống cùng bà. Nhưng tôi chỉ xin bà giúp đỡ một thời gian, rồi ra ngoài tự lập. Tôi không muốn sống dựa dẫm vào gia sản, càng không muốn dính dáng đến người đàn ông đã từng nhẫn tâm đuổi mẹ con tôi xuống xe.

Quang cố níu kéo, hứa hẹn thay đổi, nhưng trong lòng tôi, niềm tin đã chết. Tình yêu, khi đã bị phản bội bởi sự tàn nhẫn, thì không thể hồi sinh.


Nhiều năm sau, tôi mở một cửa hàng nhỏ, nuôi con khôn lớn. Mỗi khi mưa bão kéo đến, tôi lại nhớ về đêm định mệnh ấy – đêm tôi mất chồng, nhưng cũng tìm lại được sự thật và lòng kiêu hãnh của chính mình.

Còn Quang, tôi nghe nói anh vẫn lẻ bóng. Anh sống trong day dứt, đến thắp hương xin lỗi vợ con cũ vào ngày giỗ mẹ. Nhưng quá khứ không thể quay lại.

Đứa con trai lớn lên mạnh mẽ, thừa hưởng vết bớt – minh chứng cho dòng máu nhà họ. Nhưng với tôi, vết bớt ấy còn nhắc nhớ một bài học cay đắng:

Trong gia đình, bi kịch lớn nhất không phải nghèo khó, mà là khi lòng tin bị phản bội. Và đôi khi, chính trong cơn giông bão, con người mới nhận ra ai thật sự xứng đáng được gọi là người thân.

 

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Mỗi lần chị hàng xóm nháy mắt là tôi phải qua phục vụ ông chồng bại liệt của chị ta cho đến một ngày chuyện khủng khiếp đó xảy ra

Bài đăng phổ biến từ blog này

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Đám cưới tôi mẹ chỉ cho vỏn vẹn 1 chỉ vàng, tới khi e;m g;ái lấy chồng, tôi rơi nước mắt khi thấy mẹ trao em cho một mảnh đất trị giá 3 tỷ đồng và ba cây vàng trị giá 300 triệu, mãi tới khi mẹ ốm, mở chiếc hộp gỗ trong tủ của mẹ ra tôi mới che:ett s:ữ:ng phát hiện tờ giấy “xin c:on”…