Vợ chồng con trai nằng nặc nói với chúng tôi muốn đổi nhà, trong khi 1 đồng chúng nó còn không có mà đòi mua nhà mới với giá 4 tỷ đồng
Ở thị trấn Tân Lộc, vợ chồng ông Thức sống tằn tiện cả đời, tích cóp được hơn 2 tỷ tiền tiết kiệm và một căn nhà cũ mặt ngõ rộng hơn 70 mét vuông.
Hai ông bà già, một con trai, một con dâu — ai nhìn cũng bảo là “gia đình mẫu mực”.
Nhưng từ ngày thằng Nam cưới con Hà, không khí trong nhà dần nặng như có ai bóp nghẹt.
Một buổi chiều, vợ chồng Nam hớn hở kéo đến, nói rành rọt:
“Bố mẹ ơi, nhà mình chật chội quá rồi. Tụi con muốn đổi nhà to hơn, tầm 4 tỷ, bố mẹ giúp tụi con với.
Sau này có điều kiện tụi con trả lại.”
Bà Lành ngồi im, còn ông Thức chỉ thở dài.
Tiền tiết kiệm cả đời, ông vẫn định giữ phòng thân tuổi già, nhưng nghe con nói mãi, thương con, ông đành rút toàn bộ sổ tiết kiệm cộng thêm bán đi mảnh đất vườn ở quê để gom đủ tiền đặt cọc 1,2 tỷ đồng.
Chưa đầy 1 tháng sau, căn nhà mới đứng tên vợ chồng Nam – Hà, còn ông Thức thì ngất xỉu trong nhà tắm, được đưa vào viện Đa khoa Tân Lộc cấp cứu.
Ông tỉnh dậy, tay vẫn truyền dịch, giọng run run:
“Gọi thằng Nam đến… bố muốn gặp…”
Một tiếng sau, hai công an phường bước vào phòng bệnh.
Họ hỏi ông từng câu, từng chữ.
Ông Thức chưa hiểu chuyện gì thì viên công an nói:
“Anh Nam báo bố anh đã giả chữ ký chuyển nhượng sổ tiết kiệm của anh ta sang tên bố, và có dấu hiệu chiếm đoạt tài sản.”
Cả người ông lạnh toát.
Bà Lành ngồi sụp xuống, ú ớ:
“Trời ơi, tiền đó là tiền của vợ chồng tôi chứ! Là của chúng tôi cho nó mua nhà mà…”
Công an chỉ lắc đầu:
“Giờ mọi giấy tờ, chữ ký đều ghi là ‘tặng cho’… mà người nhận lại là ông. Họ tố ông lấy ngược tiền của họ.”
Một tuần sau, Nam và Hà chuyển đi chỗ khác, cắt liên lạc.
Ông Thức nằm liệt giường, nước mắt ròng ròng, không hiểu sao con mình có thể làm vậy.
Cho đến đêm hôm đó — bà Lành dọn tủ thì phát hiện một cuốn sổ đỏ cũ kẹp trong quyển Kinh Thánh trên bàn thờ, bên trong là tờ giấy viết tay của Hà, nét chữ run run:
“Bố mẹ, con xin lỗi. Tụi con bị lừa. Người môi giới nhà đã lấy hết tiền đặt cọc, Nam hoảng quá mới làm vậy để cứu lại tiền.
Con không dám về nữa… vì sợ đối mặt với bố mẹ.
Nếu có kiếp sau, con mong được làm con gái của bố mẹ, để trả hết nợ này.”
Bà Lành ngồi phịch xuống sàn, tiếng còi xe cấp cứu vang vọng ngoài cổng —
ông Thức ngừng thở trong căn phòng chưa kịp trả lại ánh sáng bình yên năm nào.