B–ỏ nhà theo nh–ân t–ình vì vợ toàn đ-ẻ con gái, tôi trở về sau 1 tuần và chứng kiến cảnh tượng khiến tôi phát đ–iên…

Hình ảnh
  B–ỏ nhà theo nh–ân t–ình vì vợ toàn đ-ẻ con gái, tôi trở về sau 1 tuần và chứng kiến cảnh tượng khiến tôi phát đ–iên… Tôi là con trưởng trong một dòng họ có truyền thống tr-ọng n–am kh/inh n/ữ. Từ nhỏ, tôi đã nghe bố mình nói: “Đàn ông nhà này mà không có con trai, coi như t–uyệt t/ự.” Lời đó ăn sâu vào đầu tôi.Vậy mà suốt 10 năm hôn nhân, vợ tôi sinh ba đứa – toàn con gái. Cả làng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại. Bà nội bọn trẻ thậm chí còn bảo: “Con vợ mày kh-ắc họ, b–ỏ sớm còn kịp…” Tôi bắt đầu l-ạnh nh-ạt, rồi trở nên c–ay ngh–iệt. Mỗi lần say, tôi q–uát: “Đẻ cho tôi được thằng con trai đi rồi nói chuyện!” Vợ tôi chỉ biết kh–óc. Lần thứ tư, dù bác sĩ cảnh báo NGUYHIEM, cô ấy vẫn quyết giữ đứa bé. Khi biết là con trai, tôi như phát cuồng vì s-ung s–ướng. Nhưng càng lớn, thằng bé càng chẳng giống tôi chút nào: Da trắng, m-ắt m–ột m–í, dáng người g-ầy nh-ẳng, chỉ có cái lúm đồng tiền bên má phải là giống… anh bạn thân của tôi. Bạn tôi là người hay sang nhà giúp sửa điện, trông ...

Ông lão ăn mặc giản dị bị từ chối suất ăn trên máy bay, sau khi hạ cánh ông s:a th:ải toàn bộ phi hành đoàn

Ông lão ăn mặc giản dị bị t/ừ ch/ối suất ăn trên máy bay, sau khi hạ cánh ông s/a th/ải toàn bộ phi hành đoàn
Chiếc máy bay thương gia mang số hiệu VN888 chuẩn bị cất cánh từ Singapore về TP.HCM. Tại quầy làm thủ tục, một người đàn ông lớn tuổi bước đến. Ông mặc chiếc áo sơ mi ngả màu, quần kaki đã bạc, chân mang đôi dép nhựa. Trong tay ông là chiếc túi vải cũ – loại túi siêu thị ngày xưa – nhét gọn gàng vài thứ đồ cá nhânNhân viên quầy check-in nhìn ông, rồi nhìn xuống tấm vé trên tay. Vé hạng thương gia. Họ thoáng gi/ật mình, nhưng vẫn lễ phép hướng dẫn ông đến phòng chờ.

Trên khoang thương gia.

Ghế 1A – vị trí đ/ắt đ/ỏ nhất – được ông chọn. Khi ông vừa ngồi xuống, một nữ tiếp viên tiến đến, vẻ mặt bố/i r/ối. Cô cúi đầu lịch sự:

“Cháu x/in lỗ/i… bác có thể cho xem lại vé một chút được không ạ?”

Ông lão cười nhẹ, lấy vé ra từ túi áo:

“Đây.”

Tiếp viên liếc nhìn, x/ác nh/ận đúng là vé thương gia, nhưng ánh mắt vẫn hiện rõ sự ngh/i ng/ờ. Sau vài câu khách sáo, cô bước về cuối khoang, thì thầm với một tiếp viên khác. Họ liếc nhìn về phía ông, cười nhỏ:

“Chắc trúng số mua vé hạng sang… nhìn như dân lao động.”

Một doanh nhân trẻ ngồi ghế 1C – áo vest hàng hiệu, đồng hồ Rolex – quay sang khẽ nhăn mặt. Anh ta nhìn ông lão từ đầu đến chân, rồi quay đi, bấm điện thoại. Dù không ai nói ra, nhưng trong khoang ấy, sự kh/ó chị/u vì “sự xuất hiện lệch đẳng cấp” rõ ràng hiện diện.

Một tiếng sau.

Khi máy bay ổn định ở độ cao, tiếp viên bắt đầu phục vụ bữa ăn. Những phần ăn sang trọng được bày ra: bò Wagyu, rượu vang đỏ, bánh mì nhập khẩu, tráng miệng panna cotta Ý.

Ông lão nhẹ nhàng gọi cô tiếp viên:

“X/in lỗ/i cháu, cho bác xin phần ăn được không?”

Tiếp viên mỉm cười xã giao, nhưng câu trả lời lạnh tanh:

“Dạ… hôm nay suất ăn thương gia có giới hạn, ưu tiên khách VIP thường xuyên. Mong bác thông cảm.”
Ông khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào.

Vài hành khách xung quanh nhìn nhau, cười kín đáo. Một người nói nhỏ:“Tưởng hạng thương gia là được ăn sang à? Có tiền mua vé mà không đủ tiền mua phong cách.”

Chuyến bay kéo dài 2 giờ đồng hồ, nhưng với ông – nó là hai tiếng im lặng tột cùng.

Ông không đòi hỏi. Không trá/ch c/ứ. Chỉ lặng lẽ nhìn qua cửa sổ, gương mặt già nua bình thản, nhưng đôi mắt buồn sâu thẳm.

Khi máy bay hạ cánh.

Hành khách lần lượt rời khỏi khoang. Riêng ông lão được mời nán lại vài phút.

Ngay lúc đó, cửa khoang mở ra, một đoàn người mặc vest đen bước vào…

…Gương mặt ai nấy đều nghiêm nghị. Người đi đầu là một người đàn ông trung niên, dáng cao ráo, đầu tóc chải gọn, trên ngực áo cài thẻ “Giám đốc điều hành hãng hàng không VN888”.

Ông tiến đến trước mặt ông lão, cúi đầu thật sâu:

“Cháu xin lỗi bác… toàn bộ phi hành đoàn chuyến bay VN888 vừa rồi sẽ bị đình chỉ công tác lập tức. Chúng cháu đã thất lễ với Chủ tịch Hội đồng Quản trị.”

Không khí trong khoang như đóng băng.

Các tiếp viên đứng sững lại, mặt trắng bệch. Doanh nhân ghế 1C chưa kịp bước ra ngoài, hai chân run rẩy. Những hành khách tò mò dừng lại ở lối đi, chết lặng.

Ông lão… chính là Chủ tịch sáng lập của tập đoàn hàng không này – người đã dành hơn 40 năm gây dựng từ một hãng bay nhỏ lẻ đến thương hiệu hàng không hàng đầu khu vực. Sau khi nghỉ hưu, ông sống giản dị, ẩn dật, gần như không ai còn nhận ra ông.

Ông lão nhìn vị giám đốc điều hành, ánh mắt trầm lắng:

“Không cần đình chỉ ai cả. Họ chỉ nhìn nhận người khác theo cách mà xã hội đã quen dạy họ. Cũng có thể… là do ta đã quá quen với sự vô hình.”

Ông quay sang nữ tiếp viên trẻ, cô gái vẫn cúi đầu, mắt rưng rưng:

“Cháu còn trẻ. Nhưng làm nghề phục vụ, điều đầu tiên cần học không phải là cách phân biệt đẳng cấp, mà là tôn trọng con người.”

Ông lão bước ra khỏi khoang, dáng chậm rãi nhưng thẳng lưng, tay vẫn cầm chiếc túi vải bạc màu.

Đoàn người áo vest vội vàng theo sau, nhưng ông nhẹ giơ tay ra hiệu: “Ta tự đi được.”

Sau sự việc đó, một chỉ thị đặc biệt từ trụ sở chính được ban hành nội bộ:

“Không ai bị từ chối phục vụ vì vẻ ngoài. Tôn trọng khách hàng không phân biệt hình thức, quần áo hay tuổi tác – đó là tư cách của một hãng hàng không tử tế.”

Và rồi, suốt nhiều năm sau, trong các buổi đào tạo tiếp viên mới, câu chuyện về “ông lão ghế 1A” luôn được nhắc đến – như một bài học không bao giờ cũ về lòng người, sự kiêu ngạo, và cái giá phải trả khi đánh giá người khác chỉ qua chiếc áo họ đang mặc.

 

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Mỗi lần chị hàng xóm nháy mắt là tôi phải qua phục vụ ông chồng bại liệt của chị ta cho đến một ngày chuyện khủng khiếp đó xảy ra

Bài đăng phổ biến từ blog này

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Đám cưới tôi mẹ chỉ cho vỏn vẹn 1 chỉ vàng, tới khi e;m g;ái lấy chồng, tôi rơi nước mắt khi thấy mẹ trao em cho một mảnh đất trị giá 3 tỷ đồng và ba cây vàng trị giá 300 triệu, mãi tới khi mẹ ốm, mở chiếc hộp gỗ trong tủ của mẹ ra tôi mới che:ett s:ữ:ng phát hiện tờ giấy “xin c:on”…