Cả làng mỉ-a m;/ai chị gái nuôi đứa bé bị bỏ rơi ngoài chợ, ai dè 20 năm sau nó trở về trong làng không phải để trả ngh-ĩa mà là
Hai mươi năm trước, một đêm mưa gió, chị Tâm — phụ nữ ngoài 30, độc thân, sống bằng nghề bán rau — nhặt được một đứa bé sơ sinh tím tái nằm co ro trong thùng giấy trước chợ. Không ai nhận, ai cũng né. Nhưng chị Tâm lại ôm nó về, mặc cho cả làng dị nghị: “Chắc lượm về để sau này bắt nó đi bán vé số nuôi thân.” “Biết đâu nó là con của ai làm chuyện xằng bậy rồi quẳng ra chợ…” “Lo thân còn chưa xong, bày đặt nuôi con thiên hạ!” Chị Tâm cắn răng chịu đựng, vừa làm vừa nuôi. Đứa trẻ ấy lớn lên trong mồ hôi nước mắt, tên là Lam. Chị chưa từng kể với nó ai là mẹ ruột, chỉ nói: “Mẹ nhặt con, nhưng thương con như máu thịt.” Năm 18 tuổi, Lan bất ngờ bỏ đi không lời từ biệt. Chị Tâm đau đớn tìm kiếm, khóc ròng cả tháng. Cả làng lại cười khẩy: “Nuôi nó gần hai chục năm, nó tỉnh táo rồi đi tìm mẹ ruột chứ ai thèm nhớ ơn?” Hai năm sau. Một đoàn xe lạ tiến vào làng, dẫn đầu là một người phụ nữ mặc sang trọng, ánh mắt lạnh lùng — chính là Lan. Nhưng thay vì ôm lấy chị Tâm, tha...