Khách đi ăn cưới ở nhà hàng mà chỉ mừng 300 nghìn, bố tôi ‘kêu trời’ vì lỗ nặng”
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Nhà hàng của bố tôi nằm ở ngoại ô thành phố, không quá sang trọng nhưng cũng đủ ấm cúng để tổ chức những bữa tiệc cưới vừa và nhỏ. Hôm đó là đám cưới của anh Tuấn, con trai bác hàng xóm. Bố tôi nhận lời làm tiệc vì tình nghĩa, lại thêm cái tính hào sảng, muốn giúp đỡ bà con trong xóm. Ông bảo: “Cưới xin là chuyện trăm năm, mình làm cho đàng hoàng, để cô dâu chú rể vui, khách khứa hài lòng.”
Tiệc cưới được chuẩn bị kỹ càng: mâm cỗ đầy đặn với gà luộc, xôi gấc, tôm chiên, thịt quay, thêm cả rượu ngon bố tôi cất công chọn. Nhà hàng thuê thêm người phục vụ, trang trí hoa tươi, bàn ghế sạch sẽ. Tính ra chi phí mỗi mâm cỗ đã gần 2 triệu đồng, chưa kể công sức bỏ ra. Bố tôi vốn nghĩ, đám cưới mà, khách đến mừng ít nhiều cũng đủ bù lại, không thì lỗ chút cũng chẳng sao, miễn là vui vẻ.
Thế nhưng, đến lúc tiệc tan, bố tôi ngồi kiểm tiền mừng mà mặt mày tái mét. Hầu hết khách đi tay không, chỉ để lại lời chúc suông. Một vài người mừng phong bì, mở ra toàn 100 nghìn, 200 nghìn. Đỉnh điểm là ông chú ngồi bàn VIP, ăn uống no say, gọi thêm mấy chai rượu, xong rút phong bì ra ghi “300 nghìn” kèm dòng chữ “Chúc trăm năm hạnh phúc”. Bố tôi cầm phong bì mà tay run, quay sang mẹ tôi kêu trời: “Trời ơi, thế này thì lỗ nặng! 300 nghìn không đủ tiền con gà trên mâm chứ đừng nói chi phí khác. Làm ăn kiểu gì đây?”
Mẹ tôi ngồi bên cạnh, vừa buồn cười vừa an ủi: “Thôi, ông đừng nóng. Lần sau làm tiệc thì tính kỹ hơn, chứ cứ hào phóng thế này, nhà mình thành ‘từ thiện’ lúc nào không hay.” Bố tôi thở dài, lẩm bẩm: “Tình nghĩa thì tình nghĩa, nhưng thế này thì tôi ‘khóc thầm’ mất thôi.”
Từ hôm đó, mỗi lần có ai đặt tiệc cưới, bố tôi đều hỏi trước: “Khách mừng thế nào để tôi còn cân mâm cỗ cho hợp lý!” – bài học nhớ đời từ cái đám cưới “300 nghìn” ấy.
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác