Mời vợ cũ đến đám cưới để biết tôi lấy được vợ đẹp – không ngờ cô đưa tới hai đứa bé gái giống hệt tôi…
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Mời vợ cũ đến đám cưới để biết tôi lấy được vợ đẹp – không ngờ cô đưa tới hai đứa bé gái giống hệt tôi
Ngày cưới của tôi cuối cùng cũng đến. Đứng trước gương, tôi chỉnh lại cà vạt, tự ngắm mình trong bộ vest sang trọng. Hôm nay, tôi không chỉ cưới một người vợ mới xinh đẹp mà còn có cơ hội để cho cô ấy thấy rằng tôi đã thành công đến mức nào. Cô ấy – vợ cũ của tôi, người đã bỏ tôi ra đi ba năm trước.
Tôi đã gửi thiệp mời cho cô ấy, không mong cô ấy sẽ đến, nhưng nếu cô ấy xuất hiện, tôi muốn cô ấy biết rằng tôi đã tìm được một người tốt hơn cô ấy gấp bội.
Khi buổi tiệc diễn ra được một lúc, tôi nhìn thấy cô ấy bước vào. Trái tim tôi thoáng run lên, nhưng tôi nhanh chóng kìm lại cảm xúc. Cô ấy vẫn đẹp như ngày nào, nhưng bên cạnh cô ấy là hai cô bé khoảng ba tuổi, tay nắm chặt tay mẹ, đôi mắt tròn xoe nhìn tôi đầy tò mò.
Tôi sững người. Hai đứa bé có khuôn mặt giống hệt tôi khi còn nhỏ. Không thể nào! Tôi quay sang cô ấy, miệng khô khốc:
– Đây… là con của ai?
Cô ấy nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt bình thản nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng:
– Là con của anh.
Tiếng nhạc du dương trong sảnh cưới bỗng chốc trở nên xa vời. Tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh mình như quay cuồng. Cả hội trường im bặt, mọi ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi.
– Em nói gì? – Tôi lắp bắp hỏi lại.
– Ba năm trước, khi em rời đi, em đã mang trong mình hai sinh linh nhỏ bé này. Nhưng em không nói vì em biết anh chỉ quan tâm đến sự nghiệp, danh vọng, chứ chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc xây dựng một gia đình. – Cô ấy chậm rãi nói, giọng trầm nhưng đầy kiên định.
Cả người tôi như bị dội một gáo nước lạnh. Tôi nhớ lại khoảng thời gian đó, tôi thực sự đã đặt công việc lên trên hết, thậm chí xem nhẹ cả cô ấy. Tôi cứ nghĩ cô ấy ra đi vì không còn yêu tôi, nhưng hóa ra, cô ấy đã lặng lẽ rời xa để nuôi dưỡng hai đứa con của tôi mà không một lời oán trách.
Tôi nhìn hai đứa trẻ, trái tim quặn thắt. Cô bé lớn hơn một chút có mái tóc xoăn nhẹ, đôi mắt tròn xoe như bản sao của tôi. Cô bé nhỏ hơn thì bẽn lẽn trốn sau váy mẹ, nhưng thỉnh thoảng vẫn tò mò nhìn tôi.
Người vợ sắp cưới của tôi cũng đã chứng kiến tất cả. Cô ấy tái mặt, nắm chặt tay tôi, như sợ tôi sẽ thay đổi quyết định. Tôi cảm nhận rõ sự căng thẳng trong không khí.
– Anh không thể trốn tránh được đâu, – vợ cũ của tôi tiếp tục, – Em không đến đây để phá hoại đám cưới này. Chỉ là, em nghĩ anh có quyền được biết mình có hai đứa con.
Tôi hít sâu, cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra những gì thực sự quan trọng đối với mình. Không phải là danh vọng, không phải là một đám cưới hào nhoáng, mà là gia đình – là hai đứa trẻ này, là người phụ nữ tôi đã từng yêu nhưng chưa bao giờ trân trọng đúng mức.
Tôi cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào bàn tay nhỏ bé của con gái. Con bé khẽ rụt tay lại, nhưng rồi lại tò mò nhìn tôi.
– Ba… – Tiếng nói nhỏ xíu nhưng vang lên như tiếng sét giữa lòng tôi.
Nước mắt chực trào ra, tôi không thể nói thành lời.
Đám cưới hôm đó không diễn ra như kế hoạch. Nhưng với tôi, đó là ngày mà tôi thực sự thức tỉnh.
Sau ngày hôm đó, tôi như một người khác. Tôi tìm cách tiếp cận hai con, muốn bù đắp những tháng ngày tôi không có mặt trong cuộc sống của chúng. Nhưng mọi chuyện không hề dễ dàng. Vợ cũ của tôi vẫn giữ khoảng cách, cô ấy không muốn tôi xuất hiện rồi lại biến mất, làm tổn thương con một lần nữa.
Tôi quyết định chứng minh bằng hành động. Mỗi ngày, tôi dành thời gian cho hai con, từ việc đưa chúng đi chơi, đọc truyện trước giờ ngủ, đến việc học cách chăm sóc chúng. Những điều tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại làm tôi nhận ra niềm vui thực sự của cuộc sống.
Dần dần, con gái lớn bắt đầu tin tưởng tôi hơn. Con bé ríu rít kể chuyện trường lớp, còn cô bé nhỏ cũng chịu để tôi bế mà không sợ hãi. Nhìn hai con khúc khích cười đùa, tôi cảm thấy trái tim mình ấm áp đến lạ.
Vợ cũ của tôi cũng thay đổi. Cô ấy không còn giữ vẻ lạnh lùng như trước, thay vào đó là những nụ cười dịu dàng khi nhìn tôi chơi cùng con. Tôi biết mình vẫn còn cơ hội.
Một buổi chiều, tôi hít một hơi thật sâu rồi nói:
– Em có thể cho anh một cơ hội nữa không? Không chỉ là với con, mà là với cả chúng ta?
Cô ấy nhìn tôi thật lâu, ánh mắt ngập tràn cảm xúc. Tôi không biết câu trả lời sẽ là gì, nhưng ít nhất, tôi đã sẵn sàng để yêu thương và trân trọng cô ấy theo cách mà tôi đã từng bỏ lỡ.
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác