Thằng Bé Chạy Bộ Hơn 5 Giờ Giữa Trời Nắng Gắt Để Đuổi Theo Một Chiếc Xe Tải đi trên đường làng, cho đến Khi Tài Xế tức tối đùng đùng xuống để Mở Cửa Sau Xe

Hình ảnh
  Trưa hôm đó, cả làng nắng như đổ lửa. Một chiếc xe tải chở hàng gầm rú rời khỏi làng quê nghèo, trên xe là vài bao gạo, thùng phế liệu, một vài món đồ cũ gom từ các hộ dân vùng ven. Chạy được gần 10 cây số, tài xế bực bội nhìn gương chiếu hậu: Có một thằng bé cứ chạy theo sau.  Mặt đỏ gay, chân đất,  vừa chạy vừa la yếu ớt: “Chú ơi! Chú dừng lại… dừng lại cho cháu với…” Ban đầu ông tưởng nó xin đi nhờ, mặc kệ. Nhưng  cả 5 tiếng đồng hồ sau , qua ba xã,  nó vẫn chạy bám theo , dù ngã vài lần, rướm máu đầu gối. Người dân bên đường cũng hét: “Cháu nó gọi chú đấy! Chắc có chuyện gấp!” Tài xế phát cáu,  phanh xe cháy đường, nhảy xuống gắt: “Mày theo tao cả buổi trời làm gì đấy? Tao không có rảnh đâu nha!” Thằng bé ngã gục xuống bãi đất ven đường, vừa thở vừa run rẩy,  chỉ tay ra phía sau xe.  Mắt nó mở to, van vỉ: “Chú… chú mở cửa sau xe đi… xin chú mở ra đi…” Tài xế tức giận đi vòng ra, mở cánh cửa sau xe… Và cứng người. Tím tái. Không thốt nổi một ...

Linh ơi, Ngọc ơi, Mai ơi… Các con còn chưa kịp thi tốt nghiệp mà…

 Tại một ngôi trường cấp ba nằm nép mình bên dòng sông hiền hòa ở vùng ven đô, lớp 12A1 vừa khép lại buổi liên hoan chia tay cuối năm. Những tiếng cười, lời hát, và cả những dòng lưu bút nguệch ngoạc trên bàn ghế vẫn còn vương vấn đâu đây. Cô chủ nhiệm, cô Lan, đứng lặng trên bục giảng, nhìn xuống ba chiếc bàn cuối


lớp giờ đây trống vắng. Mắt cô nhòa đi khi nhớ về ba cô học trò nhỏ: Linh, Ngọc, và Mai.

Linh, Ngọc, Mai – ba cô gái như ba nhánh sông nhỏ chảy chung một dòng. Cùng lớn lên ở làng Cẩm Hà ven sông, cùng đạp xe qua những con đường mòn đầy hoa dại để đến trường, cùng chia sẻ những ước mơ giản dị về một tương lai tươi sáng. Linh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho người nghèo. Ngọc muốn trở thành giáo viên, mang con chữ đến những vùng xa. Còn Mai, cô gái nhỏ nhắn với nụ cười rạng rỡ, chỉ đơn giản mong một ngày được đứng trên sân khấu lớn, hát vang những bài ca về quê hương.

Chiều hôm ấy, sau buổi liên hoan, cả ba rủ nhau ra bãi đất quen thuộc bên sông. Đó là nơi cả nhóm thường ngồi với nhau, kể chuyện, mơ mộng, và chụp những bức ảnh kỷ niệm. Ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm cả mặt sông, gió thổi nhẹ làm mái tóc các cô gái bay bay. Tiếng cười giòn tan hòa cùng tiếng nước chảy, như một bản nhạc không lời của tuổi trẻ. Linh cầm chiếc máy ảnh cũ kỹ của bố, chụp từng khoảnh khắc: Ngọc đứng tạo dáng bên cây liễu, Mai nhảy nhót trên bãi cỏ, miệng hát vu vơ. “Ê, chụp đẹp chút nha, để sau này tụi mình còn khoe với con cháu!” – Mai cười lớn, giọng trong trẻo vang vọng.

Họ đã hứa với nhau, rằng dù sau này có đi đâu, làm gì, cả ba sẽ luôn giữ liên lạc, sẽ cùng nhau trở về làng Cẩm Hà mỗi mùa hè, ngồi lại bên bãi đất này, kể cho nhau nghe về những giấc mơ đã thành hiện thực.

Nhưng lời hứa ấy mãi mãi không thể thực hiện.

Tối hôm đó, làng Cẩm Hà chìm trong im lặng. Những tin nhắn gửi đi không được trả lời. Những cuộc gọi chỉ vang lên những âm thanh vô vọng. Cả ba cô gái, như những cánh chim nhỏ, bỗng biến mất khỏi dòng sông thân thuộc. Người dân trong làng, từ những bác nông dân đến các cô chú hàng xóm, đổ xô đi tìm. Cô Lan, với trái tim như vỡ vụn, cùng các học trò khác trong lớp chạy khắp bãi đất, bờ sông, gọi tên Linh, Ngọc, Mai trong tuyệt vọng.

Ngày hôm sau, cả làng bàng hoàng khi biết tin. Một tai nạn bất ngờ trên con sông tưởng chừng hiền hòa đã cướp đi ba cô gái trẻ. Chiếc thuyền nhỏ họ mượn để chèo ra giữa sông chụp ảnh đã bị lật. Dòng nước lạnh lẽo đã cuốn trôi những nụ cười, những giấc mơ, và cả những khoảnh khắc tuổi trẻ rực rỡ nhất.

Cả làng Cẩm Hà chìm trong tang thương. Những bức ảnh cuối cùng của Linh, Ngọc, Mai được tìm thấy trong chiếc máy ảnh còn sót lại bên bờ sông. Trong đó, bức ảnh cuối cùng là hình cả ba cô gái ôm nhau, đứng dưới ánh hoàng hôn, cười rạng rỡ như thể cả thế giới đều thuộc về họ. Bức ảnh ấy được phóng to, đặt trang trọng trong lễ tang, như một lời nhắc nhở về tình bạn đẹp đẽ và những ước mơ chưa kịp thành hình.

Cô Lan, dù đau lòng, quyết định làm một điều gì đó để lưu giữ ký ức về ba học trò nhỏ. Cô cùng các học sinh trong lớp lập một góc nhỏ trong trường, gọi là “Góc Hoàng Hôn”. Đó là nơi đặt những bức ảnh, những dòng lưu bút, và cả những giấc mơ của Linh, Ngọc, Mai. Cô Lan cũng vận động xây một thư viện nhỏ ở làng Cẩm Hà, mang tên “Thư viện Ba Ngọn Sông”, với hy vọng mang tri thức đến cho những đứa trẻ khác, như cách Ngọc từng mơ ước. Mỗi năm, vào ngày giỗ của ba cô gái, cả làng lại tụ họp bên bờ sông, thắp nến và kể những câu chuyện về tình bạn, về tuổi trẻ, và về những điều giản dị nhưng quý giá trong cuộc sống.

Dòng sông vẫn chảy, ánh hoàng hôn vẫn đỏ rực mỗi chiều. Nhưng trong lòng người dân Cẩm Hà, Linh, Ngọc, và Mai mãi mãi là những ngôi sao sáng, lấp lánh trong ký ức, nhắc nhở mọi người rằng: hãy trân trọng từng khoảnh khắc, bởi cuộc đời mong manh hơn ta tưởng.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu vợ chồng ”không có duyên đi lâu dài”, tốt nhất nên rời đi càng sớm càng tốt

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Bài đăng phổ biến từ blog này

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…