Đau quá cȏ ơι, Ьṓ em làm cҺuүệп пàү…” – KҺι cȏ kιểm tra, lιḕп gọι cảпҺ sát!

 Đau quá cȏ ơι, Ьṓ em làm cҺuүệп пàү…” – KҺι cȏ kιểm tra, lιḕп gọι cảпҺ sát!


Một buổi sáng trong lành giữa miền quê ven sông Lam, tại ngôi trường mẫu giáo Tân Bình, cô giáo Hạnh đang loay hoay sắp xếp bàn ghế cho buổi học đầu tuần. Tiếng cười đùa của bọn trẻ vang rộn khắp sân trường, rộn ràng như nắng mai. Nhưng ở một góc nhỏ cạnh dãy lớp học, bé Thảo – cô bé 5 tuổi với đôi mắt đen láy và mái tóc được buộc gọn – lặng lẽ đứng nép sát vào tường, hai tay ôm lấy bụng, gương mặt nhăn nhó.

Thoạt nhìn, Hạnh nghĩ bé chỉ đang giận dỗi điều gì đó như thường lệ. “Thảo con vào đây ngồi, cô kể chuyện nhé?” – cô gọi bằng giọng dịu dàng. Nhưng Thảo không đáp, cũng không di chuyển. Sự im lặng ấy làm Hạnh phải bước đến gần hơn. “Sao vậy con? Mệt à?” – cô hỏi khi khom người xuống ngang tầm mắt bé.

Giọng Thảo nghẹn lại, như đang nuốt lấy từng từ: “Cô ơi, con đau… đau chỗ này…” – tay bé chỉ về vùng bụng dưới, đôi mắt long lanh nhưng đầy sợ hãi. Ánh mắt đó làm Hạnh cảm thấy lạnh người. Cô nhẹ nhàng nắm tay bé, kéo vào một góc khuất trong lớp.

“Thảo à, con tin cô chứ? Con hãy nói thật với cô, cô sẽ giúp con” – cô Hạnh nói với giọng đầy quyết tâm.

Bé Thảo rưng rưng gật đầu. “Ba nói là giúp con… nhưng con đau… con sợ… ba dặn không được kể với mẹ…”

Câu nói như sét đánh ngang tai Hạnh. Hình ảnh ông Dũng – người cha thường xuyên đưa đón Thảo, luôn vui vẻ và tử tế – bỗng chốc sụp đổ trong cô. Không để chậm trễ, Hạnh đưa bé đến phòng hiệu trưởng. Bà Phương – hiệu trưởng trường – là người điềm tĩnh và giàu lòng trắc ẩn. Khi nghe Hạnh kể lại, bà không chần chừ, lập tức gọi chuyên viên tâm lý của trường, chị An, đồng thời chuẩn bị liên hệ với mẹ Thảo – chị Minh.

Bé Thảo được đưa vào phòng y tế. Trong khi đó, Hạnh và bà Phương cùng chị An ngồi thảo luận. Cả ba thống nhất: bé cần được đưa đi bệnh viện kiểm tra, đồng thời giữ kín thông tin với ông Dũng để tránh nguy cơ xóa dấu vết hay gây tổn hại thêm.

Khi chị Minh – người mẹ – nhận được cuộc gọi từ trường, chị hốt hoảng bỏ dở nồi cháo đang nấu, lao đến trường với ánh mắt hoảng loạn. Ngồi trong phòng hiệu trưởng, nghe cô Hạnh kể lại lời con gái, chị Minh chết lặng. “Không thể nào… chồng tôi yêu con bé hơn cả chính mình…”

Chị An nhẹ nhàng khuyên chị Minh: “Chúng tôi không buộc tội, nhưng cần xác minh để bảo vệ Thảo. Hãy để chúng tôi đưa bé đến bệnh viện.”

Tối hôm đó, tại bệnh viện huyện, Thảo được kiểm tra bởi bác sĩ Nhàn – người phụ nữ trung niên với giọng nói như ru. “Con gái, nói cho bác sĩ nghe, con đau chỗ nào?” – giọng bác sĩ nhỏ nhẹ. Bé chỉ tay về vùng bụng dưới, giọng lí nhí. “Con đau khi ngồi xuống, con buồn tiểu nhưng sợ…”

Sau khi kiểm tra, bác sĩ Nhàn gọi riêng cô Hạnh, chị Minh và chuyên viên An. “Không có dấu hiệu bị xâm hại. Nhưng bé bị viêm nhiễm tiết niệu nặng, có thể kéo dài hàng tuần. Cơn đau khiến bé hoảng sợ.”

Cả ba thở phào nhẹ nhõm, nhưng Hạnh vẫn cảm thấy trĩu nặng. “Nhưng vì sao con bé nói ba làm đau?”

Lúc đó, ông Dũng nhận được cuộc gọi từ cô giáo. Anh lập tức lao đến bệnh viện, ánh mắt lo âu. Khi thấy hai công an viên đang đứng gần khu khám bệnh, anh hoảng sợ quay đầu bỏ chạy. Cuộc rượt đuổi ngắn sau đó khiến anh bị đưa về đồn.

Tại cơ quan công an, Dũng khai: “Tôi không làm gì Thảo cả. Tôi hoảng vì tưởng công an đến vì khoản nợ tôi giấu vợ. Tôi sợ mất nhà, mất con, mất tất cả.”

Sự thật ấy khiến mọi người bàng hoàng. Cô Hạnh, chị Minh – tất cả đều hiểu: đây là chuỗi hiểu lầm từ nhiều phía. Một người cha kiệt sức vì áp lực tài chính. Một cô giáo hành động theo trực giác. Một đứa trẻ không thể gọi đúng tên nỗi đau.

Sau vài ngày, Thảo bình phục. Bé lại cười đùa với bạn, nét hồn nhiên dần trở lại. Nhưng câu chuyện ấy mãi khắc sâu trong tâm trí những người lớn. Tại trường, cô Hạnh tổ chức thêm những buổi trò chuyện định kỳ. Chị An cùng giáo viên được huấn luyện kỹ hơn về nhận diện hành vi bất thường. Trong gia đình, ông Dũng không còn giấu vợ về khó khăn, chị Minh cũng nghỉ làm ca đêm để dành thời gian cho con nhiều hơn.

Và trong một chiều cuối tuần, gia đình nhỏ ấy dắt tay nhau dạo bước bên bờ sông Lam. Bé Thảo tung tăng đuổi bắt chuồn chuồn, ánh mắt sáng lấp lánh. Cha mẹ bé ngồi trên ghế đá, tay trong tay, không cần nói gì, nhưng lòng đã hiểu: chỉ cần tình yêu và sự lắng nghe, mọi tổn thương đều có thể được chữa lành.

Câu chuyện ấy không được đăng báo, không ồn ào trên mạng xã hội, nhưng nó lặng lẽ sống mãi trong trái tim những người từng ở đó – nhắc họ rằng: một lời nói nhỏ từ trẻ con, nếu được lắng nghe bằng cả trái tim, có thể cứu cả một gia đình khỏi đổ vỡ.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Mỗi lần chị hàng xóm nháy mắt là tôi phải qua phục vụ ông chồng bại liệt của chị ta cho đến một ngày chuyện khủng khiếp đó xảy ra

Bài đăng phổ biến từ blog này

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…