“Già rồi chỉ tổ đ-á;/i khai, chật nhà” – Bà cụ bị con đẩ-y ra ở gần chuồng gà ngủ tạm. Đêm mưa cuối cùng, bà bỗng biến mất…
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Bà cụ Lành – gần 80 t-uổi – sống cùng vợ chồng con trai út trong căn nhà mái ngói 3 gian khang trang giữa làng. Trước đây bà là giáo viên làng, hiền lành, chịu khó, hy sinh cả đời cho chồng con. Nhưng khi về già, bà trở thành “vật cản” trong chính căn nhà mình từng gầy dựng.
– Già rồi, không làm được gì, chỉ tổ đái khai, chật nhà!
– Cơm nấu toàn phải nêm nhạt vì bà! Tối thì mở tivi không dám to vì sợ bà không ngủ! Chán lắm rồi!
Đó là những lời con dâu buông thẳng vào mặt bà, không thèm giấu.
Đêm đó, trời mưa tầm tã. Bà cụ lặng lẽ dọn cái chiếu rách, xách cái chăn mỏng ra ngủ tạm sau chuồng gà, nơi ẩm thấp, hôi tanh. Bà không khóc. Chỉ thở dài, như thể thở hết những cay đắng cuối cùng trong đời.
Sáng hôm sau… bà biến mất.
Chiếc chiếu trống trơn. Chăn gối không còn. Ngoài sân chỉ còn dấu dép in lấm tấm trên nền đất ướt. Không ai biết bà đi đâu.
– Chắc bà bỏ về quê ngoại. Mà cũng tốt, khỏi phải lo cơm nước nữa! – Con dâu nói tỉnh queo.
Không ai đi tìm. Không ai báo công an.
Hai tháng sau.
Giữa lúc cả dòng họ đang nhóm họp phân chia quyền thừa kế đất tổ, một người cháu trong họ bất ngờ nhận được bưu phẩm lạ từ… Viện Dưỡng Lão Hạnh Nguyện – TP Đà Nẵng.
Bên trong là một tờ giấy được công chứng, kèm ảnh và vân tay xác nhận:
“Tôi – bà Nguyễn Thị Lành – có toàn quyền sở hữu mảnh đất 400m2 tại trung tâm xã, căn nhà cấp 4 hiện đang cho thuê, và số tiền tiết kiệm trị giá 1,3 tỷ đồng gửi tại ngân hàng X.”
“Tôi chính thức tước quyền thừa kế của vợ chồng con trai út – vì hành vi bạc đãi mẹ già. Phần tài sản trên tôi trao lại cho Quỹ nuôi dưỡng người già neo đơn, để họ có mái nhà an yên hơn nơi từng gọi là ‘gia đình’.”
Ký tên: Nguyễn Thị Lành – ngày… tại Viện Dưỡng Lão Hạnh Nguyện.
Kèm theo là bức ảnh bà cụ – trong chiếc áo len mới, tóc vấn gọn, ngồi bên cửa sổ nắng, mỉm cười.
Cả dòng họ sững sờ.
Con trai út tím mặt. Con dâu chỉ còn biết lắp bắp:
– Mẹ… mẹ còn sống sao? Mẹ… làm thế với con?
Nhưng không ai lên tiếng bênh vực. Cụ ông trưởng họ chỉ rít qua kẽ răng:
– Mẹ sống. Nhưng mẹ không còn tin tụi bây là người nhà nữa.
Từ hôm đó, chuồng gà phía sau nhà mãi mãi không ai dám bước vào.
Và người ta bảo nhau:
“Đừng để đến khi người già ra đi trong mưa, mới nhận ra mình đang đứng giữa sa mạc tình thân.”
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác