“Già rồi chỉ tổ đ-á;/i khai, chật nhà” – Bà cụ bị con đẩ-y ra ở gần chuồng gà ngủ tạm. Đêm mưa cuối cùng, bà bỗng biến mất…

Hình ảnh
Bà cụ Lành – gần 80 t-uổi – sống cùng vợ chồng con trai út trong căn nhà mái ngói 3 gian khang trang giữa làng. Trước đây bà là giáo viên làng, hiền lành, chịu khó, hy sinh cả đời cho chồng con. Nhưng khi về già,  bà trở thành “vật cản” trong chính căn nhà mình từng gầy dựng. – Già rồi, không làm được gì, chỉ tổ  đái khai, chật nhà! – Cơm nấu toàn phải nêm nhạt vì bà! Tối thì mở tivi không dám to vì sợ bà không ngủ! Chán lắm rồi! Đó là những lời con dâu buông thẳng vào mặt bà, không thèm giấu. Đêm đó, trời mưa tầm tã. Bà cụ lặng lẽ dọn cái chiếu rách, xách cái chăn mỏng ra  ngủ tạm sau chuồng gà , nơi ẩm thấp, hôi tanh. Bà không khóc. Chỉ thở dài, như thể thở hết những cay đắng cuối cùng trong đời. Sáng hôm sau…  bà biến mất. Chiếc chiếu trống trơn. Chăn gối không còn. Ngoài sân chỉ còn dấu dép in lấm tấm trên nền đất ướt. Không ai biết bà đi đâu. – Chắc bà bỏ về quê ngoại. Mà cũng tốt, khỏi phải lo cơm nước nữa! – Con dâu nói tỉnh queo. Không ai đi tìm. Không ai báo...

Cô dâu đang phát biểu bỗng ng;/ất xỉu ngay giữa lễ cưới khi nhìn thấy vết bớt son trên tay mẹ chú rể, thật không ngờ đây chính là người phụ nữ năm xưa đã làm chuyện tà/y trờ/i…

 Tiếng nhạc cưới rộn ràng vang lên, sảnh tiệc lớn như một giấc mơ được dát vàng. Diễm – cô dâu trẻ, bước đi trên thảm đỏ, nắm tay Minh – người đàn ông cô yêu thương bằng cả trái tim. Đây lẽ ra là ngày hạnh phúc nhất đời cô.

 


Bên dưới sân khấu, mọi người đang vỗ tay, cười nói. Mẹ Minh – một người phụ nữ quý phái, hiền hậu, đứng lên nhẹ nhàng sửa lại khăn voan cho Diễm, ánh mắt đầy tình cảm:
“Con xinh lắm… từ giờ gọi mẹ là mẹ nhé.”

Diễm mỉm cười, nhưng tim cô lạ lắm. Có cái gì đó… nghèn nghẹn.

Từ lần đầu gặp bà – mẹ Minh, cô đã thấy gì đó thân quen. Cái dáng đi nhẹ, cái giọng trầm khàn, ánh mắt… tất cả khiến cô nhói lòng. Nhưng cô gạt đi – có thể do xúc động thôi. Cô đâu ngờ… sự thật sắp đâm xuyên qua tất cả những gì cô đang cố gìn giữ.

Tiếng MC vang lên: “Xin mời cô dâu chú rể chuẩn bị trao nhẫn!”

Diễm đưa tay đón chiếc nhẫn từ bé gái cầm nhẫn – thì chiếc khăn tay nhỏ lấp ló từ ví tay của mẹ chú rể rơi xuống đất. Tình cờ thôi. Nhưng với Diễm – đó là tia sét đánh.

Chiếc khăn ấy — là mảnh vải thêu tên “Diễm” và dòng chữ “Con gái mẹ mãi yêu”, được may tay bằng chỉ xanh đã phai, y hệt chiếc khăn cô đã giữ suốt hơn 20 năm như báu vật.

Chiếc khăn ấy… cô từng mang theo khi bị bỏ lại trước cổng trại trẻ mồ côi lúc ba tuổi.

Cô lao xuống, giật chiếc khăn từ tay người phụ nữ.

“Chiếc khăn này… sao bà có được?” – Giọng cô run lên.

Người phụ nữ tái mặt, định giật lại. Nhưng không, bà khựng lại. Và rồi… khóc.

“Diễm… là con sao?” – Bà nghẹn ngào.

Không khí nổ tung. Chú rể sửng sốt. Khách mời đứng bật dậy.

Diễm đứng đó, như hóa đá. Tai ù đi. Mọi tiếng vỗ tay, tiếng nhạc, lời chúc tụng… bỗng trở nên nhức nhối.

“KHÔNG THỂ NÀO!” – cô hét lên. “Bà là mẹ của Minh! Còn tôi… tôi cũng là con của bà sao? Vậy tức là… tôi sắp cưới… anh trai mình?!”

Một tràng xì xào khắp hội trường. Người già chết điếng, bạn bè lặng người.

Mẹ chú rể gục xuống, nước mắt rơi lã chã:
“Con không phải con ruột của ba Minh… Con là kết quả của một cuộc tình ngày xưa mẹ từng giấu. Mẹ bị gia đình ép bỏ con… mẹ đã đi tìm, suốt bao năm…”

Gói kỳ nghỉ gia đình

Diễm lùi lại, mặt trắng bệch, tay buông rơi chiếc nhẫn cưới.

Cô quay lưng, bỏ chạy khỏi lễ cưới, giữa tiếng gọi của người đàn ông cô tưởng sắp là chồng, và tiếng nức nở của người phụ nữ cô từng mơ gặp trong những giấc ngủ tuổi thơ.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Mỗi lần chị hàng xóm nháy mắt là tôi phải qua phục vụ ông chồng bại liệt của chị ta cho đến một ngày chuyện khủng khiếp đó xảy ra

Bài đăng phổ biến từ blog này

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…