Cô dâu g-óa chồng sắp cưới người mới, cả làng vui mừng nhưng đúng lúc xe dâu lăn bánh, bố chồng bỗng đuổi theo sau gọi dồn dập yêu cầu dừng xe
Chồng mất vì tai nạn lao động khi hai người mới cưới được 8 tháng, chị Thủy – khi ấy 25 tuổi – quyết định ở lại nhà chồng phụng dưỡng cha mẹ già thay phần người khuất.
8 năm trôi qua, chị vẫn không bước thêm bước nữa, sống tận tụy như con ruột trong gia đình.
Cho đến năm 33 tuổi, chị nhận lời cầu hôn của một người đàn ông góa vợ ở xã bên, hiền lành, đàng hoàng, yêu thương con riêng của chị như con ruột.
Cả làng đều mừng. Họ bảo:
– “Nó ở vậy tận 8 năm, giờ có người thương cũng đáng.”
Ngày rước dâu, trời nắng đẹp.
Chị Thủy mặc váy cưới giản dị, tay cầm bó hoa hồng trắng, mắt đỏ hoe nhưng vẫn cười rạng rỡ.
Khi chiếc xe hoa bắt đầu lăn bánh khỏi cổng làng, bố chồng cũ – ông Kình – bỗng từ trong nhà lao ra, hai tay vẫy điên dại, miệng hét lớn:
– “DỪNG XE LẠI! DỪNG LẠI CHO TAO!!!”
Ai cũng sững người.
Có người nghĩ ông xúc động, không nỡ để con dâu đi.
Người tài xế chần chừ, nhưng trước sự giục giã của người nhà chú rể, vẫn tiếp tục nhấn ga.
Xe lăn bánh đi tiếp, để lại ông Kình đứng gục bên đường.
Chiếc xe hoa bất ngờ lạc tay lái ngay khúc cua trên đèo, lao xuống rãnh sâu gần 5m.
Chú rể bị thương nặng. Cô dâu ngất lịm.
Khi lực lượng cứu hộ đến nơi, họ phát hiện một bên bánh xe đã bị tháo lỏng ốc chốt – dấu hiệu của sự cố kỹ thuật có chủ đích.
Kết quả điều tra sau đó khiến cả làng choáng váng:
Một người thợ trong xưởng sửa xe gần nhà chú rể khai rằng: có người lạ mặt đến thuê “nới bánh” để “cho xe rung nhẹ, không chết người, chỉ bị hủy cưới”.
Camera mờ mịt, không rõ mặt.
Nhưng điều khiến mọi người rùng mình là: chính ông Kình – bố chồng cũ – đã lén gọi điện cảnh báo con dâu sáng hôm đó, nói đúng một câu:
– “Con đừng đi, nguy hiểm…
Họ không chấp nhận con là dâu đã qua một đời chồng đâu.”
Chú rể sau tai nạn rút lui không lời giải thích.
Chị Thủy sống sót, nhưng gãy xương đùi và chấn thương vai, mất khả năng sinh con vĩnh viễn.
**Bố chồng cũ – người từng là trụ cột gia đình – giờ còng lưng ngồi trước cổng làng mỗi chiều, tay cầm tấm ảnh thờ con trai, lẩm bẩm:
– “Bố xin lỗi, không bảo vệ được con…”**
“Có những hận thù âm thầm được nuôi bằng định kiến,
và người chịu đau nhất… luôn là người không hề gây ra lỗi.”