Đám cưới vừa rước dâu về tới cổng, thì ông cụ liệt giường suốt 10 năm của nhà trai độ-t n-gột bật dậy, lảo đảo chỉ về phía cô dâu nói ú ớ

Hình ảnh
  Ông Lâm – 84 tuổi – liệt giường suốt 10 năm sau một cơn tai biến nặng, chỉ nằm bất động, mắt trơ trơ, tay chân teo tóp, gần như sống đời thực vật. Cả nhà không ai nghĩ ông còn nhận thức được gì. Hôm ấy,  con trai út là Hoàng làm đám cưới . Sau bao năm tích góp, nhà trai mở cổng lớn rước dâu về, pháo nổ vang cả xóm. Nhưng ngay khi cô dâu vừa bước qua bậc cửa, cả họ chưa kịp nâng ly mừng thì từ trong buồng trong, ông Lâm bỗng bật dậy. Không ai tin nổi vào mắt mình. Ông đứng run rẩy, mắt trợn ngược, tay run run chỉ thẳng về phía cô dâu, miệng ú ớ như cố nói điều gì. “Nó… nó… KHÔNG… ĐƯỢC!” Cả nhà tái mặt. Mẹ chú rể lắp bắp: “Cha… cha tỉnh lại sao? Trời ơi… gọi bác sĩ mau!” Nhưng sau vài giây, ông Lâm lại đổ gục xuống giường, toàn thân co giật nhẹ rồi im bặt. Bác sĩ đến kiểm tra chỉ lắc đầu: “Co giật phản xạ thôi, ông cụ vẫn… như cũ.” Mọi người kết luận:  ông bị kích động nhất thời, nói nhảm. Đêm đó, cô dâu liên tục mơ thấy một người đàn ông già chỉ tay vào mặt mình, gào lên...

Nữ tỷ phú phanh gấp xe khóc như mưa khi gặp lại chồng cũ bị m/ù hát rong sự thật rúng động sau 10 năm

 


Nữ tỷ phú phanh gấp xe khóc như mưa khi gặp lại chồng cũ bị m/ù hát rong sự thật rúng động sau 10 năm

Chiếc xe Rolls-Royce vừa lướt ngang qua vỉa hè thì bất ngờ thắng gấp. Một tiếng rít kéo dài cắt ngang dòng người tấp nập ở trung tâm Sài Gòn. Người phụ nữ bước xuống xe, đôi giày cao gót đắt tiền chao đảo. Trước mắt cô là một người đàn ông mù đang ôm cây đàn guitar cũ kỹ, cất giọng hát nghẹn ngào bên lề đường. Cô đứng sững lại. Cả thế giới như ngừng quay. Người đàn ông ấy—chính là chồng cũ của cô, người mà cô tin đã chết từ 10 năm trước.

Thành phố Sài Gòn sau mưa như được gột rửa. Mùi đất ẩm, mùi khói xe, mùi cà phê phảng phất đâu đó trên con đường Nguyễn Huệ sầm uất. Chiếc Rolls-Royce Phantom dừng lại bên lề đường, không vì đèn đỏ, cũng không vì tắc đường. Mà bởi một cơn chấn động trong tim người ngồi trong xe.

Người phụ nữ ấy là Linh Chi, 38 tuổi, Tổng giám đốc một tập đoàn bất động sản nổi tiếng. Cô là biểu tượng của thành đạt, của bản lĩnh và quyền lực. Nhưng ít ai biết rằng, 10 năm trước, cô từng là một người phụ nữ bình thường, sống trong một căn trọ nhỏ ở quận 4, cùng người chồng tên Nam, là nhạc sĩ nghèo.Nam, chồng cũ của Linh Chi, khi ấy không phải là người đàn ông giỏi kiếm tiền. Nhưng anh có một tâm hồn nghệ sĩ dịu dàng, tinh tế. Anh hay ngồi bên ban công gảy guitar, hát cho vợ nghe những bản nhạc buồn, đôi khi là cả những bản do anh sáng tác. Căn phòng nhỏ của họ, tuy nghèo nàn nhưng luôn ấm áp tiếng cười và mùi món ăn đơn sơ Linh Chi nấu mỗi tối.

Thế nhưng, cuộc sống không chỉ cần tình yêu. Đặc biệt là khi Linh Chi mang thai, phải nằm viện vì dọa sẩy thai, và bác sĩ nói cần phải điều trị dài hạn. Nam khi ấy không đủ tiền lo viện phí. Anh bắt đầu làm đêm ở quán bar, nhận dạy nhạc thêm. Nhưng tiền vẫn thiếu. Một đêm mưa lớn, trên đường đi giao đàn, Nam bị tai nạn nghiêm trọng. Tin dữ báo về cho Linh Chi khi cô đang truyền nước biển.

Lúc tỉnh dậy, người ta nói với cô: Nam đã tử vong. Thi thể không còn nguyên vẹn sau vụ cháy xe. Trong cơn sốc, đứa con cô mang theo cũng không giữ được. Từ đó, cuộc đời Linh Chi rẽ sang hướng khác.

Cô rời bỏ những tháng ngày cơ cực, dồn toàn bộ đau thương để bước chân vào thương trường. Không còn nước mắt, không còn thơ ca, chỉ còn hợp đồng, đấu thầu và những đêm không ngủ.

10 năm sau, Linh Chi là nữ tỷ phú nổi tiếng, có biệt thự, xe sang, và hàng loạt tài sản khắp cả nước. Nhưng trong sâu thẳm, cô vẫn mang theo một vết thương lòng chưa bao giờ lành. Cô không yêu thêm ai, cũng không tin vào hạnh phúc.

Và rồi, một chiều đầu mùa hạ, khi thành phố vừa dứt cơn mưa, định mệnh cho cô gặp lại người tưởng đã chết.

Cô bước xuống xe, không quan tâm ánh mắt tò mò xung quanh. Người đàn ông mù đang ngồi dưới gốc cây bàng, tấm áo sờn rách, mái tóc rối bù. Giọng hát anh cất lên như xé lòng:

“Ngày em đi, gió thôi không hát
Đàn tôi im, giấc mơ hóa tro tàn…”

Linh Chi nhận ra ngay lập tức. Bài hát đó không ai biết ngoài cô và anh. Là bài Nam từng sáng tác khi cô sảy thai. Đôi tay cô run lên, trái tim đập loạn. Cô bước đến gần, định cất tiếng gọi nhưng nghẹn lại.

“Anh… Nam?” – Giọng cô lạc đi.

Người đàn ông dừng hát, quay mặt về phía cô. Đôi mắt trắng đục không còn ánh nhìn. Nhưng anh khẽ nhíu mày như đang cố nhớ lại.

“Xin lỗi… tôi không nhớ ai cả.” – Giọng anh khản đặc, mệt mỏi.

“Em là Linh Chi… vợ… của anh đây!” – Cô bật khóc, nước mắt chảy dài trên lớp trang điểm hoàn hảo.

Nam sững người. Đôi môi run run. Anh đặt cây đàn xuống đất, vươn tay ra phía trước, như đang lần tìm một ký ức nào đó. Bàn tay chạm vào gò má cô, nhẹ nhàng như ngày xưa.

“Chi… là em thật sao?”

Người đàn ông mù trước mặt cô chính là Nam—chồng cũ của Linh Chi. Bàn tay anh vẫn chạm nhẹ vào má cô, run rẩy, như sợ tất cả chỉ là một giấc mộng. Linh Chi nghẹn ngào, quỳ xuống bên anh, giữa dòng người đông đúc. Họ chẳng cần ai nhìn, cũng chẳng quan tâm. Mười năm chia xa—là mười năm tim cô chết dần vì một vết thương chưa từng lành.

“Em tưởng anh đã chết…” – cô nói trong tiếng nấc – “Tin báo về… chiếc xe cháy… người ta nói không còn gì để nhận dạng…”

Nam ngồi lặng, như hóa đá. Anh nuốt nước bọt, khó khăn lắm mới cất tiếng:

“Anh… không chết. Nhưng có những cái còn đau hơn cái chết.”

Ngày tai nạn xảy ra, Nam không chết tại chỗ. Anh được một người đàn ông vô danh cứu ra khỏi đám cháy, đưa đến một trạm xá nghèo ở miền Tây. Lúc tỉnh dậy, anh mù cả hai mắt, thân thể bỏng rát. Không ai biết anh là ai. Giấy tờ cháy rụi. Anh mất trí tạm thời. Không điện thoại. Không địa chỉ.

Một tháng sau, khi nhớ lại được tên vợ mình, Nam cố nhờ người báo tin. Nhưng mọi liên lạc đều đứt đoạn. Một bác sĩ thiện nguyện nói với anh:

“Tin tức trên báo đăng rồi—người thân cô ấy đã nhận xác. Cô ấy chắc nghĩ anh chết thật.”

Nam không tin. Nhưng khi dò hỏi, anh biết Linh Chi đã chuyển đi. Không ai biết cô ở đâu. Anh bị kẹt trong thân xác mù lòa, không tiền, không người thân. Và rồi, anh chấp nhận số phận, sống bằng nghề hát dạo, lang bạt khắp các tỉnh.

“Anh đã từng nghĩ, nếu em có lại cuộc sống tốt, thì thôi, anh không xuất hiện nữa…” – Nam thì thầm – “Nhưng mỗi lần hát, anh đều nghĩ đến em.”Nam, chồng cũ của Linh Chi, khi ấy không phải là người đàn ông giỏi kiếm tiền. Nhưng anh có một tâm hồn nghệ sĩ dịu dàng, tinh tế. Anh hay ngồi bên ban công gảy guitar, hát cho vợ nghe những bản nhạc buồn, đôi khi là cả những bản do anh sáng tác. Căn phòng nhỏ của họ, tuy nghèo nàn nhưng luôn ấm áp tiếng cười và mùi món ăn đơn sơ Linh Chi nấu mỗi tối.

Thế nhưng, cuộc sống không chỉ cần tình yêu. Đặc biệt là khi Linh Chi mang thai, phải nằm viện vì dọa sẩy thai, và bác sĩ nói cần phải điều trị dài hạn. Nam khi ấy không đủ tiền lo viện phí. Anh bắt đầu làm đêm ở quán bar, nhận dạy nhạc thêm. Nhưng tiền vẫn thiếu. Một đêm mưa lớn, trên đường đi giao đàn, Nam bị tai nạn nghiêm trọng. Tin dữ báo về cho Linh Chi khi cô đang truyền nước biển.

Lúc tỉnh dậy, người ta nói với cô: Nam đã tử vong. Thi thể không còn nguyên vẹn sau vụ cháy xe. Trong cơn sốc, đứa con cô mang theo cũng không giữ được. Từ đó, cuộc đời Linh Chi rẽ sang hướng khác.

Cô rời bỏ những tháng ngày cơ cực, dồn toàn bộ đau thương để bước chân vào thương trường. Không còn nước mắt, không còn thơ ca, chỉ còn hợp đồng, đấu thầu và những đêm không ngủ.

10 năm sau, Linh Chi là nữ tỷ phú nổi tiếng, có biệt thự, xe sang, và hàng loạt tài sản khắp cả nước. Nhưng trong sâu thẳm, cô vẫn mang theo một vết thương lòng chưa bao giờ lành. Cô không yêu thêm ai, cũng không tin vào hạnh phúc.

Và rồi, một chiều đầu mùa hạ, khi thành phố vừa dứt cơn mưa, định mệnh cho cô gặp lại người tưởng đã chết.

Cô bước xuống xe, không quan tâm ánh mắt tò mò xung quanh. Người đàn ông mù đang ngồi dưới gốc cây bàng, tấm áo sờn rách, mái tóc rối bù. Giọng hát anh cất lên như xé lòng:

“Ngày em đi, gió thôi không hát
Đàn tôi im, giấc mơ hóa tro tàn…”

Linh Chi nhận ra ngay lập tức. Bài hát đó không ai biết ngoài cô và anh. Là bài Nam từng sáng tác khi cô sảy thai. Đôi tay cô run lên, trái tim đập loạn. Cô bước đến gần, định cất tiếng gọi nhưng nghẹn lại.

“Anh… Nam?” – Giọng cô lạc đi.

Người đàn ông dừng hát, quay mặt về phía cô. Đôi mắt trắng đục không còn ánh nhìn. Nhưng anh khẽ nhíu mày như đang cố nhớ lại.

“Xin lỗi… tôi không nhớ ai cả.” – Giọng anh khản đặc, mệt mỏi.

“Em là Linh Chi… vợ… của anh đây!” – Cô bật khóc, nước mắt chảy dài trên lớp trang điểm hoàn hảo.

Nam sững người. Đôi môi run run. Anh đặt cây đàn xuống đất, vươn tay ra phía trước, như đang lần tìm một ký ức nào đó. Bàn tay chạm vào gò má cô, nhẹ nhàng như ngày xưa.

“Chi… là em thật sao?”

Người đàn ông mù trước mặt cô chính là Nam—chồng cũ của Linh Chi. Bàn tay anh vẫn chạm nhẹ vào má cô, run rẩy, như sợ tất cả chỉ là một giấc mộng. Linh Chi nghẹn ngào, quỳ xuống bên anh, giữa dòng người đông đúc. Họ chẳng cần ai nhìn, cũng chẳng quan tâm. Mười năm chia xa—là mười năm tim cô chết dần vì một vết thương chưa từng lành.

“Em tưởng anh đã chết…” – cô nói trong tiếng nấc – “Tin báo về… chiếc xe cháy… người ta nói không còn gì để nhận dạng…”

Nam ngồi lặng, như hóa đá. Anh nuốt nước bọt, khó khăn lắm mới cất tiếng:

“Anh… không chết. Nhưng có những cái còn đau hơn cái chết.”

Ngày tai nạn xảy ra, Nam không chết tại chỗ. Anh được một người đàn ông vô danh cứu ra khỏi đám cháy, đưa đến một trạm xá nghèo ở miền Tây. Lúc tỉnh dậy, anh mù cả hai mắt, thân thể bỏng rát. Không ai biết anh là ai. Giấy tờ cháy rụi. Anh mất trí tạm thời. Không điện thoại. Không địa chỉ.

Một tháng sau, khi nhớ lại được tên vợ mình, Nam cố nhờ người báo tin. Nhưng mọi liên lạc đều đứt đoạn. Một bác sĩ thiện nguyện nói với anh:

“Tin tức trên báo đăng rồi—người thân cô ấy đã nhận xác. Cô ấy chắc nghĩ anh chết thật.”

Nam không tin. Nhưng khi dò hỏi, anh biết Linh Chi đã chuyển đi. Không ai biết cô ở đâu. Anh bị kẹt trong thân xác mù lòa, không tiền, không người thân. Và rồi, anh chấp nhận số phận, sống bằng nghề hát dạo, lang bạt khắp các tỉnh.

“Anh đã từng nghĩ, nếu em có lại cuộc sống tốt, thì thôi, anh không xuất hiện nữa…” – Nam thì thầm – “Nhưng mỗi lần hát, anh đều nghĩ đến em.”

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu vợ chồng ”không có duyên đi lâu dài”, tốt nhất nên rời đi càng sớm càng tốt

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Bài đăng phổ biến từ blog này

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…