Con còn nhỏ, ở nhà chồng chưa hết cữ đã phải làm hết việc này việc kia, tôi xin bố mẹ chồng đưa con mới đẻ về nhà ngoại ít hôm, nào ngờ bố chồng chì chiết
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Con tôi mới lọt lòng, tôi vẫn còn ở cữ, cơ thể chưa kịp hồi phục mà đã phải nai lưng ra làm hết việc từ nấu nướng, giặt giũ đến dọn dẹp. Đêm thì thức trắng cho con bú, ngày lại gồng mình hầu hạ, chẳng khác nào kiệt quệ cả tinh thần lẫn sức lực.
Nghĩ thương thân, tôi khẽ xin bố mẹ chồng cho phép bế cháu về ngoại ít hôm để có người phụ giúp, mẹ tôi chăm, tôi đỡ cực. Thế nhưng chưa dứt lời, bố chồng đã trừng mắt, chì chiết một tràng như tát nước:
“Con dâu nhà này chưa hết cữ mà đã đòi bế con đi, thế thì mày xách quần áo về ngoại luôn đi, khỏi ở đây nữa!”
Tôi sững người, nước mắt lưng tròng, ôm con lủi thủi thu dọn vài bộ đồ. Vừa bước ra khỏi cổng chưa đầy chục bước, thì bất chợt một tiếng động chát chúa, rung chuyển cả căn nhà phía sau vang lên. Cả xóm hốt hoảng chạy ra.
Tim tôi thắt lại, tôi vội vàng bế con lao ngược trở vào. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chân mềm nhũn, suýt ngã quỵ:
Cây cột gỗ to nhất giữa nhà đã gãy rầm, mái ngói sập xuống ngay vị trí bố chồng thường ngồi uống nước chửi mắng. Khói bụi mịt mù, mọi người xung quanh la hét hỗn loạn. Tôi chết lặng, chẳng kịp tin nổi vào mắt mình…
Nếu tôi còn ngồi trong nhà thêm vài phút nữa, chắc chắn tôi và cả đứa con đỏ hỏn đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát ấy. Nhưng điều kinh hoàng hơn, khi khói bụi dần tan đi, từ trong đống xà bần, người ta phát hiện ra một chiếc hòm sắt cũ kỹ, bị kẹt dưới nền nhà lâu năm, lộ ra cùng với đống gạch vụn.
Cả làng xôn xao, bố chồng dù còn run rẩy vì thoát chết nhưng đôi mắt lại hoảng loạn cực độ, giãy nảy không cho ai đụng vào chiếc hòm đó. Chính khoảnh khắc ấy, tôi mới rùng mình nhận ra — có lẽ trong căn nhà này, ngoài khổ cực tôi gánh chịu bấy lâu, còn ẩn giấu một bí mật động trời mà bố chồng sống chết cũng không muốn ai biết đến…
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác