Con còn nhỏ, ở nhà chồng chưa hết cữ đã phải làm hết việc này việc kia, tôi xin bố mẹ chồng đưa con mới đẻ về nhà ngoại ít hôm, nào ngờ bố chồng chì chiết

Hình ảnh
Con tôi mới lọt lòng, tôi vẫn còn ở cữ, cơ thể chưa kịp hồi phục mà đã phải nai lưng ra làm hết việc từ nấu nướng, giặt giũ đến dọn dẹp. Đêm thì thức trắng cho con bú, ngày lại gồng mình hầu hạ, chẳng khác nào kiệt quệ cả tinh thần lẫn sức lực. Nghĩ thương thân, tôi khẽ xin bố mẹ chồng cho phép bế cháu về ngoại ít hôm để có người phụ giúp, mẹ tôi chăm, tôi đỡ cực. Thế nhưng chưa dứt lời, bố chồng đã trừng mắt, chì chiết một tràng như tát nước: “Con dâu nhà này chưa hết cữ mà đã đòi bế con đi, thế thì mày xách quần áo về ngoại luôn đi, khỏi ở đây nữa!” Tôi sững người, nước mắt lưng tròng, ôm con lủi thủi thu dọn vài bộ đồ. Vừa bước ra khỏi cổng chưa đầy chục bước, thì bất chợt  một tiếng động chát chúa, rung chuyển cả căn nhà phía sau  vang lên. Cả xóm hốt hoảng chạy ra. Tim tôi thắt lại, tôi vội vàng bế con lao ngược trở vào. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi  chân mềm nhũn, suýt ngã quỵ : Cây cột gỗ to nhất giữa nhà đã gãy rầm, mái ngói sập xuống ngay vị trí bố chồng thường...

Lấy vợ 62 tu:;ổi còn tôi là trai tân chỉ mới 36t, đến lúc vợ thông báo mang th:;ai

Lấy vợ 62 tu:;ổi còn tôi là trai tân chỉ mới 36t, đến lúc vợ thông báo mang th:;ai, tôi đưa đi khám thì bác sĩ nói thẳng 1 câu khiến cả 2 đứng hình ngay lập tức, tôi trào nước mắt còn vợ thì…
Chúng tôi quen nhau khi tôi làm chăm sóc khách hàng ở một viện điều dưỡng tư nhân. Bà là người thân cô thế cô, lưng hơi gù nhưng lúc nào cũng dịu dàng, nói năng có chừng mực. Tôi bị cuốn bởi ánh mắt có chiều sâu và cách bà chăm từng chậu cây ở ban công viện.
Tình cảm đến nhẹ nhàng mà chắc chắn. Bà hơn tôi 26 tu-ổi, nhưng tôi chưa từng cảm thấy mình bị “m;/ất m;/át”.
Chúng tôi đăng ký kết h;/ôn trong sự phản đối ga-y g-ắt từ gia đình tôi. Họ gọi bà là “già như mẹ anh”, là “lợi dụng”. Nhưng tôi bỏ ngoài tai hết. Tôi dọn về sống cùng bà trong một căn nhà nhỏ, hai vợ chồng sáng tưới cây, chiều đọc sách, tối đi dạo. Thật lòng mà nói, chưa bao giờ tôi thấy mình bình yên đến thế.
Ba tháng trước, bà bắt đầu thấy mệt, buồn nôn, đau lưng. Tôi tưởng bà bệnh tuổi già, ai dè một hôm bà run run nói:
– “Anh ơi… hình như… tôi có th-ai.”
Tôi bật cười, tưởng bà đùa. Nhưng bà móc ra que thử th;/ai với hai vạch đỏ rực.
Tôi không dám tin. Nhưng vì yêu bà, tôi vẫn đưa bà đi bệnh viện lớn để khám.
Ngồi chờ kết quả siêu âm, tôi nắm tay bà, lòng nửa hồi hộp nửa lo.
Bác sĩ – một người phụ nữ chừng 50 tuổi – bước ra, cầm tấm phim siêu âm, nhìn chúng tôi rồi nói chậm rãi:
Tôi chế-t lặng. Bà thì tái mét không thể ngờ được… 👇👇

Chúng tôi quen nhau khi tôi làm chăm sóc khách hàng ở một viện điều dưỡng tư nhân. Bà là người thân cô thế cô, lưng hơi gù nhưng lúc nào cũng dịu dàng, nói năng có chừng mực. Tôi bị cuốn bởi ánh mắt có chiều sâu và cách bà chăm từng chậu cây ở ban công viện.

 

 

 

Tình cảm đến nhẹ nhàng mà chắc chắn. Bà hơn tôi 26 tuổi, nhưng tôi chưa từng cảm thấy mình bị “mất mát”.
Chúng tôi đăng ký kết hôn trong sự phản đối gay gắt từ gia đình tôi. Họ gọi bà là “già như mẹ anh”, là “lợi dụng”. Nhưng tôi bỏ ngoài tai hết. Tôi dọn về sống cùng bà trong một căn nhà nhỏ, hai vợ chồng sáng tưới cây, chiều đọc sách, tối đi dạo. Thật lòng mà nói, chưa bao giờ tôi thấy mình bình yên đến thế.

Ba tháng trước, bà bắt đầu thấy mệt, buồn nôn, đau lưng. Tôi tưởng bà bệnh tuổi già, ai dè một hôm bà run run nói:

– “Anh ơi… hình như… tôi có thai.”

Tôi bật cười, tưởng bà đùa. Nhưng bà móc ra que thử thai với hai vạch đỏ rực.

 

 

 

 

Tôi không dám tin. Nhưng vì yêu bà, tôi vẫn đưa bà đi bệnh viện lớn để khám.

Ngồi chờ kết quả siêu âm, tôi nắm tay bà, lòng nửa hồi hộp nửa lo.
Bác sĩ – một người phụ nữ chừng 50 tuổi – bước ra, cầm tấm phim siêu âm, nhìn chúng tôi rồi nói chậm rãi:

– “Cô nhà anh không thể mang thai được. Tử cung đã teo gần hoàn toàn, không còn khả năng mang thai ít nhất từ 10 năm nay.”

Tôi chết lặng. Bà tái mét.
Tôi quay sang nhìn vợ, lòng rối bời. Bà lắp bắp:

– “Không… không thể… chị Lan đưa tôi que thử… bảo thử cho vui…”

Tôi hỏi lại:

– “Chị Lan nào?”

Và đó là lúc twist xuất hiện.
Chị Lan – hàng xóm mới chuyển đến – thường qua nhà tôi chơi. Trạc ngoài 40, còn son. Tôi cũng từng cảm nhận chị có ánh mắt khác thường với tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ để tâm, vì tôi chỉ yêu vợ.

 

 

Tối đó, tôi sang hỏi thẳng chị Lan.
Chị không chối. Thậm chí còn… thản nhiên:

– “Em thấy anh sống với bà ấy phí hoài quá. Em chỉ muốn thử xem nếu bà ấy tưởng có thai, anh sẽ bỏ hay ở lại. Ai ngờ bà lại tin thật.”

Tôi giận đến run người, nhưng không đánh chửi. Tôi quay về, ôm vợ mình thật chặt.
Bà khóc, không phải vì không có con, mà vì bà cảm thấy có lỗi khi tin người ngoài hơn chồng mình.

Tôi lau nước mắt cho bà rồi khẽ nói:

– “Không cần con. Chỉ cần bà. Tôi chọn bà ngày xưa không phải vì nghĩ bà sẽ sinh cho tôi một đứa trẻ. Mà vì bà đã làm cho tôi thấy mình là một người đàn ông có giá trị, tử tế, và được yêu.”


Một năm sau, chúng tôi xin con nuôi – một bé gái bị bỏ rơi ngoài cổng chùa. Tôi đặt tên con là Ánh Dương, vì con đến vào đúng ngày nắng đầu tiên sau chuỗi ngày mưa ảm đạm.

Tôi, bà – vợ tôi – và Ánh Dương, sống tiếp một cuộc đời mà nhiều người vẫn bàn ra tán vào. Nhưng tôi không cần thanh minh. Vì đôi khi, yêu không cần phải hợp lý, chỉ cần đúng người.

 

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Mỗi lần chị hàng xóm nháy mắt là tôi phải qua phục vụ ông chồng bại liệt của chị ta cho đến một ngày chuyện khủng khiếp đó xảy ra

Bài đăng phổ biến từ blog này

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời