2 vợ chồng hà tiện bao năm mới xây được căn nhà, sáng nay chồng đang đi làm thì nhận được cuộc gọi báo tin
Hai vợ chồng lam lũ, hà tiện từng đồng từng cắc suốt gần chục năm mới xây xong được căn nhà nhỏ. Tường còn mùi vôi mới, cửa sắt còn loang loáng, trong nhà vẫn chưa kịp mua đủ bàn ghế. Sáng nay, chồng đi làm công trình, mồ hôi nhễ nhại nhưng miệng vẫn cười, nghĩ đến cảnh chiều về cùng vợ ngồi trước hiên nhà, ăn bữa cơm rau cà mà lòng ấm áp.
Nào ngờ, đúng 9 giờ sáng, anh nhận được cuộc gọi dồn dập, đầu dây bên kia la hét trong tiếng hỗn loạn:
— “Anh ơi, vợ anh bị xe tải tông rồi, ngay trước cổng chợ! Mau về đi, nhanh lên…”
Cả thế giới như sụp xuống. Anh quăng bỏ hết đồ nghề, lao ra đường, chạy cuống cuồng về. Hai bên đường mờ đi trong nước mắt. Vừa đến cổng chợ, anh thấy đám đông vây kín, tiếng khóc rấm rứt, tiếng bàn tán hoảng loạn. Anh xô người lao vào, tim đập như búa nện.
Giữa lòng đường, vợ anh nằm bất động, thân thể bé nhỏ của người phụ nữ cả đời tảo tần giờ chỉ còn lại trên manh chiếu phủ vội. Giỏ rau muống, mớ mồng tơi văng tung tóe, mấy tờ tiền lẻ còn dính máu. Chiếc xe tải đầu cúi, tài xế bị giữ lại một bên, mặt tái xanh.
Anh quỵ xuống, ôm chặt lấy vợ mà gào:
— “Em ơi, nhà mình mới xây xong, còn chưa kịp treo tấm ảnh cưới lên tường mà… Sao em bỏ anh vậy được?”
Tiếng gào thảm thiết làm cả chợ nghẹn ngào. Hàng xóm buôn cùng góc chợ cũng khóc nấc, ai cũng biết hai vợ chồng gom góp từng đồng, ngày ăn cơm muối, tối tằn tiện chỉ mong một ngày có căn nhà che nắng che mưa. Vậy mà, căn nhà mới vừa dựng lên chưa kịp ấm hơi người, thì người vợ đã vĩnh viễn nằm xuống.
Cảnh tượng ấy khiến cả khu chợ chết lặng. Người ta chỉ dám thì thầm: “Khổ thân… cả đời làm lụng, vừa ngẩng đầu được một chút thì tai họa ập tới…”
Anh gục bên thi thể vợ, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía con đường hun hút, nơi chỉ còn bụi xe mù mịt, mà lòng tan nát: căn nhà kia, từ hôm nay, thành căn nhà trống