Bán hết nhà ở quê mang lên cho con trai và con dâu 1 tỷ, nhưng mới ở được 20 ngày con dâu đã mặt nặng mày nhẹ
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Cả đời chắt chiu, tôi bán hết căn nhà ở quê, ôm lên thành phố trọn 1 tỷ, mong những ngày tuổi già được nương nhờ con trai và con dâu. Tôi nghĩ đơn giản: cha mẹ chỉ cần con cái yêu thương, tiền bạc cũng chỉ để vun vén cho gia đình.
Ngày đầu về, tôi hồ hởi đi chợ nấu ăn, giặt giũ, sẵn sàng làm tất cả để đỡ đần vợ chồng nó. Nhưng chỉ sau 20 ngày… nụ cười của tôi tắt ngấm.
Con dâu lạnh nhạt, mặt nặng mày nhẹ. Một tối cơm canh dọn ra, tôi nghe rõ rành rọt nó nói với chồng:
“Già rồi mà ăn lắm, tiêu hoài, sau này chẳng để lại được gì đâu…”
Tôi chết lặng. Bữa cơm trong cổ nghẹn đắng như nuốt phải đá. Cả căn nhà xa lạ đến mức khiến tôi chỉ muốn rời đi ngay lập tức.
Đêm ấy, khi hai vợ chồng nó ngủ say, tôi lặng lẽ đặt thêm một cục tiền nhỏ trên gối, coi như lời cảm ơn những ngày qua, rồi xếp quần áo vào túi, lủi thủi bước ra bến xe. Tôi không trách, chỉ thấy mình… thừa thãi.
Nhưng… đúng 3 ngày sau, điện thoại reo dồn dập. Trưởng thôn ở quê gọi lên, giọng hốt hoảng:
“Bà ơi… chuyện tày đình rồi! Mảnh đất bà bán đi để lấy tiền, hóa ra còn dính tranh chấp. Giờ người ta kéo nhau đến tận trụ sở xã, đơn kiện nộp đầy bàn. Bà không về giải quyết, sợ liên lụy đến cả họ đấy!”
Tôi chết sững. Bán nhà, mang tiền lên cho con, tưởng yên thân tuổi già, ai ngờ giờ lại rơi vào vòng xoáy mới. Chưa kịp nguôi tủi hờn vì con dâu hắt hủi, thì nay tôi còn phải gánh thêm một “quả bom” từ quê nhà, không biết sẽ nổ tung lúc nào…
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác