Tôi và chị quen nhau đã được 3 năm, tôi chiều chị hết mực vậy mà hôm nay đi trên đường tôi gặp chị vui vẻ hớn hở với người đàn ông già hơn cả tôi,
Tôi và chị quen nhau đã 3 năm, cả quãng thời gian ấy tôi coi chị như báu vật, chiều chuộng từng chút, không để chị phải thua thiệt với bất kỳ ai. Thế nhưng… hôm nay, trên con đường quen thuộc, tim tôi như bị ai bóp nghẹt khi bắt gặp chị.
Chị – người con gái tôi thương – đang ríu rít, hớn hở đi bên cạnh một người đàn ông lạ, già hơn tôi nhiều tuổi. Hai người vừa đi vừa cười, thỉnh thoảng ông ta còn đưa tay che nắng cho chị, cái hành động thân mật ấy đâm thẳng vào mắt tôi như ngàn mũi dao.
Trong khoảnh khắc mất kiểm soát, tôi lao thẳng đến, gằn giọng:
“Đây là gì hả chị? Ba năm của tôi… chỉ đổi lại được cảnh này thôi sao?”
Người qua đường dừng lại, bàn tán. Chị sững sờ, mặt tái nhợt, còn ông ta thì nhếch mép:
“Chuyện riêng của chúng tôi, cậu đừng xen vào.”
Không khí căng như dây đàn, ai cũng nghĩ sẽ có một cuộc ẩu đả nổ ra. Tôi run lên vì giận, nhưng chưa kịp nói thêm câu nào thì…
Đúng 10 phút sau, một cú twist động trời xảy ra: tiếng còi hú inh ỏi, xe công an phanh gấp ngay bên lề. Họ bước xuống, tiến thẳng về phía ông ta và lạnh lùng đọc lệnh:
“Ông… bị bắt vì liên quan đến một vụ lừa đảo chiếm đoạt tài sản.”
Cả con phố náo loạn. Tôi chết lặng, chị òa khóc, còn người đàn ông kia mặt cắt không còn giọt máu. Tôi không biết nên thấy nhẹ nhõm vì mình chưa bị phản bội, hay càng đau hơn khi nhận ra suốt thời gian qua… chị đã giấu tôi một sự thật còn khủng khiếp hơn cả sự phản bội.