Bố quadoi vì tainan ở công trường, giờ chỉ còn 2 chị em tôi bơ vơ trong căn nhà trống. Những đồng tiền phúng điếu cuối cùng đã cạn, tôi ôm em trai cố chịu qua cơn đói. Họ hàng xung quanh chẳng ai nhòm đến chị em tôi. Một hôm, có 1 người phụ nữ giàu có đến nhà muốn nhận nuôi em trai tôi nhưng nhìn vào chiếc túi của cô ta, tôi lập tức khóa chặt cửa
Bố mất vì tai nạn, mẹ đi lấy chồng xa, hai chị em mồ côi Hoan, Đạt cứ lầm lũi trong căn nhà trống huơ, trống hoác cùng sự tủi thân và bế tắc. Cảnh tượng đó, diễn ra trước mắt khiến trái tim chúng tôi như bị bóp nghẹt. Trong căn nhà xơ xác, hoang vu đến lạnh người, cô bé Dương Thị Hoan không ngừng những tiếng nấc nghẹn. Thấm thoắt đã gần 1 năm, kể từ khi bố ra đi mãi mãi, để lại trong lòng 2 đứa trẻ sự cô đơn, thiếu vắng và hẫng hụt đến đáng sợ. Bố mất vì tai nạn, mẹ đi lấy chồng, hai chị em mồ côi Hoan, Đạt chỉ biết ôm tấm di ảnh của bố mà khóc nghẹn. Hai chị em Hoan, Đạt trong đám tang của bố khiến ai cũng xót xa “Trước bố hay đi bắt cua về nấu canh cho 2 chị em con ăn. Trời nắng như thế này, mồ hôi ướt đầm đìa nhưng bố lúc nào cũng ở ngoài đồng. Bố bảo là 2 chị em con cố học có giấy khen học sinh giỏi bố sẽ thưởng, vậy mà….”Hoan òa khóc, em nhớ bố của những ngày trước kia. Cuộc hôn nhân không hạnh phúc khiến bố mẹ em chia tay, mẹ đi làm xa, còn bố ở lại chăm 2 đứa con. Cuộc sống củ