Ngày đưa bà cụ ra khỏi nhà, con cái hỉ hả rôm rả bàn chuyện chia đất nhưng nào ngờ ngay tối hôm ấy

Hình ảnh
  Ngày đưa bà cụ ra khỏi nhà, con cái hỉ hả rôm rả bàn chuyện chia đất nhưng nào ngờ ngay tối hôm ấy Bà Lành – 78 tuổi – bị tai biến nhẹ, đi lại khó khăn. 5 đứa con đều bận rộn, chẳng ai chịu chăm. Sau vài cuộc tranh cãi, cuối cùng cả đám thống nhất: “Đưa mẹ vào viện dưỡng lão đi, chứ thế này không ổn.” Ngày đưa bà cụ đi, cả nhà như trút được gánh nặng. Chưa tới tối, 5 anh chị em đã tụ họp lại, rôm rả bàn chuyện  chia 4 mảnh đất và 2 căn nhà bà để lại . Ai cũng hớn hở tính toán, so đo từng mét vuông, thậm chí còn định đổi tên sổ đỏ “cho tiện”. Nhưng đúng 8 giờ tối hôm đó,  giám đốc viện dưỡng lão gọi đến.  Giọng ông trầm thấp, dứt khoát: “Tôi chỉ chuyển lời bà cụ, đúng một câu: ‘Tôi đã chuyển toàn bộ tài sản cho đứa con từng bị các anh chị gọi là “đồ vô dụng” – nó sẽ là người quyết định có đón tôi về hay không.’ ” Cả phòng khách  chết lặng. Hóa ra,  người con út – bị cả nhà coi thường vì làm shipper, thất nghiệp suốt thời gian dài – chính là người duy nhất ...

Bị con dâu đu-ổi khỏi nhà lúc nửa đêm, mẹ già gói ghém ra đi không một lời oá-n trách

 Bà Mão – 76 tuổi, sống với vợ chồng con trai cả sau khi chồng mất. Cả đời vất vả, bán đất bán vàng để dựng nhà, nuôi cháu, chưa một lần than vãn.


Nhưng từ ngày con trai lấy vợ, căn nhà ấm áp dần biến thành chỗ lạnh lẽo. Con dâu suốt ngày xỉa xói, chì chiết:

“Nhà này chật chội vì có bà đấy! Già rồi còn bày đặt chen chân vào việc của vợ chồng trẻ!”

Con trai thì nhu nhược, chỉ biết im lặng.

Cho đến một đêm mưa lạnh giữa mùa đông, bà bị dựng dậy lúc gần 1 giờ sáng. Cô con dâu lạnh lùng ném túi đồ xuống chân bà, gằn giọng:

“Đi luôn đêm nay cho tôi nhờ. Chứ ngày mai bà còn ở đây là tôi dọn đi!”

Bà Mão không nói một lời. Bà chỉ cúi xuống, tự tay gấp lại chiếc khăn tay cũ của chồng đã khuất, rồi lặng lẽ bước ra cổng. Không một ai tiễn. Không một ánh đèn sáng.


Một tháng sau.

Sáng sớm, trời chưa kịp nắng, con trai bà Mão vừa mở cửa ra thì bỗng chết chân ngay tại chỗ.

Trước mặt anh là một đoàn ô tô đen bóng đỗ kín con hẻm nhỏ. Từ xe bước xuống là một người đàn ông sang trọng, tay cầm sổ đỏ, phía sau là hàng chục nhân viên vận chuyển.

Trên cổng nhà, tấm biển đỏ vừa treo lên:

“Tài sản thuộc quyền sở hữu của bà Mão, theo di chúc đã công chứng ngày 01 tháng trước. Mọi người không liên quan vui lòng rời khỏi trước 12 giờ trưa hôm nay.”

Toàn thân anh ta run rẩy. Căn nhà mà vợ chồng anh từng coi như của riêng – chính là căn nhà đứng tên bà Mão từ đầu. Một tháng trước, ngay đêm bị đuổi đi, bà đã đến nhà một người cháu họ – là luật sư – và lập lại toàn bộ thủ tục sở hữu, chuẩn bị kế hoạch lấy lại tất cả.

Đúng 12 giờ trưa, vợ chồng anh ta cùng hai đứa con bị mời ra khỏi nhà với đúng 3 vali. Căn nhà từng lạnh lùng tống bà già ra đường, giờ trở thành của người khác.

Và không ai biết: bà Mão đang ngồi trong căn phòng ấm áp của cháu họ, uống trà, nhìn qua camera mà bình thản nói một câu:

“Đời này, tôi không cần con phải báo hiếu… tôi chỉ không muốn con sống bất nhân mà vẫn nghĩ mình đúng.”Bà Mão – 76 tuổi, sống với vợ chồng con trai cả sau khi chồng mất. Cả đời vất vả, bán đất bán vàng để dựng nhà, nuôi cháu, chưa một lần than vãn.

Nhưng từ ngày con trai lấy vợ, căn nhà ấm áp dần biến thành chỗ lạnh lẽo. Con dâu suốt ngày xỉa xói, chì chiết:

“Nhà này chật chội vì có bà đấy! Già rồi còn bày đặt chen chân vào việc của vợ chồng trẻ!”

Con trai thì nhu nhược, chỉ biết im lặng.

Cho đến một đêm mưa lạnh giữa mùa đông, bà bị dựng dậy lúc gần 1 giờ sáng. Cô con dâu lạnh lùng ném túi đồ xuống chân bà, gằn giọng:

“Đi luôn đêm nay cho tôi nhờ. Chứ ngày mai bà còn ở đây là tôi dọn đi!”

Bà Mão không nói một lời. Bà chỉ cúi xuống, tự tay gấp lại chiếc khăn tay cũ của chồng đã khuất, rồi lặng lẽ bước ra cổng. Không một ai tiễn. Không một ánh đèn sáng.


Một tháng sau.

Sáng sớm, trời chưa kịp nắng, con trai bà Mão vừa mở cửa ra thì bỗng chết chân ngay tại chỗ.

Trước mặt anh là một đoàn ô tô đen bóng đỗ kín con hẻm nhỏ. Từ xe bước xuống là một người đàn ông sang trọng, tay cầm sổ đỏ, phía sau là hàng chục nhân viên vận chuyển.

Trên cổng nhà, tấm biển đỏ vừa treo lên:

“Tài sản thuộc quyền sở hữu của bà Mão, theo di chúc đã công chứng ngày 01 tháng trước. Mọi người không liên quan vui lòng rời khỏi trước 12 giờ trưa hôm nay.”

Toàn thân anh ta run rẩy. Căn nhà mà vợ chồng anh từng coi như của riêng – chính là căn nhà đứng tên bà Mão từ đầu. Một tháng trước, ngay đêm bị đuổi đi, bà đã đến nhà một người cháu họ – là luật sư – và lập lại toàn bộ thủ tục sở hữu, chuẩn bị kế hoạch lấy lại tất cả.

Đúng 12 giờ trưa, vợ chồng anh ta cùng hai đứa con bị mời ra khỏi nhà với đúng 3 vali. Căn nhà từng lạnh lùng tống bà già ra đường, giờ trở thành của người khác.

Và không ai biết: bà Mão đang ngồi trong căn phòng ấm áp của cháu họ, uống trà, nhìn qua camera mà bình thản nói một câu:

“Đời này, tôi không cần con phải báo hiếu… tôi chỉ không muốn con sống bất nhân mà vẫn nghĩ mình đúng.”

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu vợ chồng ”không có duyên đi lâu dài”, tốt nhất nên rời đi càng sớm càng tốt

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Bài đăng phổ biến từ blog này

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…