Mẹ già ở nhà thuê phòng trọ mụ-c n-át, con trai bảo “mẹ chịu khó vài tháng, tụi con đang cần tiền làm ăn lớn”

Hình ảnh
  Bà Mai – 76 tuổi – từng sống chung với vợ chồng con trai tại thành phố. Nhưng một ngày, người con trai hiền lành, giọng ngọt như mía lùi, dắt mẹ ra quán cà phê, nhỏ nhẹ: “Mẹ chịu khó ra thuê trọ ít tháng nghen… Tụi con sắp gom được vốn mở chuỗi cửa hàng rồi, giờ chưa đủ chỗ ở, chật chội quá… Vài tháng thôi, con về đón mẹ liền, con hứa.” Bà Mai tin – như mọi người mẹ khác vẫn hay tin con mình. Vậy là bà chuyển đến một khu trọ rẻ tiền ở vùng ven – căn phòng cũ kỹ, ẩm mốc, không có quạt, vách tường bong tróc từng mảng. Tuần đầu, con dâu còn gọi điện. Tháng thứ hai, chỉ còn tin nhắn. Từ tháng thứ ba trở đi… điện thoại bà chỉ còn dùng để xem đồng hồ. Người trong xóm trọ thấy bà gầy rộc, ngày đi lượm ve chai, tối về thui thủi thắp đèn dầu, ăn cơm nguội với nước tương. Ai hỏi, bà vẫn cười: “Con tôi bận làm ăn, chứ nó thương tôi lắm.” “Tụi nó cực, tôi không muốn làm phiền.” Tháng thứ sáu. Căn phòng trọ bỗng bốc ra mùi hôi nồng nặc. Ban đầu chủ trọ tưởng chuột chết, nhưng càng ngày mùi cà...

Người chồng làm bộ đội hy s/inh trong lúc cứu 5 đứa tr-ẻ bị đ/uối n/ước, vợ đứng trước biển gọi lớn “Chồng ơi, em và con vẫn đứng dây chờ anh về mà”, đúng lúc này tất cả phải chế/t lặng trước cảnh tượng.

 Anh Hưng là bộ đội biên phòng đóng quân ở một tỉnh ven biển miền Trung. Trầm tính, gan góc, hết lòng vì nhiệm vụ, lại sống rất mực yêu thương vợ con. Anh có một gia đình nhỏ hạnh phúc với vợ – chị Mai – và cậu con trai ba tuổi tên Tí.


Vào một chiều mưa tháng 9, khi đang làm nhiệm vụ gần bờ biển, anh phát hiện 5 đứa trẻ bị sóng cuốn ra xa trong lúc tắm lén. Không chút do dự, anh lao ra dòng nước dữ, lần lượt đưa được bốn đứa vào bờ an toàn

Đến lượt đứa cuối cùng – con bé nhỏ nhất – thì sóng lớn ập tới. Anh Hưng ôm chặt lấy bé, nhưng cả hai bị cuốn mất tăm vào lòng biển. Người ta chỉ tìm thấy bé gái bị mắc cạn vào tảng đá sau vài giờ, còn anh… mất tích.

GIA ĐÌNH CHỜ TIN – KHÔNG TÌM THẤY XÁC

Quân đội làm lễ truy điệu. Anh được công nhận là liệt sĩ, cả làng cả xã tiếc thương.

Nhưng với chị Mai – nỗi đau chưa dừng lại ở mất mát.
Chị không chấp nhận anh đã chết.

Bởi vì: không ai tìm thấy xác anh. Không một mảnh áo. Không vết máu. Chỉ có chiếc mũ bộ đội trôi dạt lên sau ba ngày.

Mỗi chiều, chị lại dắt con ra biển, đứng ở đúng nơi anh lao ra ngày hôm đó, gọi lớn:

– “Chồng ơi… Em và con vẫn đứng đây chờ anh về mà!”

Người dân quanh vùng xót xa. Họ bảo: “Đàn bà chờ chồng từ biển là chờ đến trọn kiếp.”

Chiều hôm đó, là ngày thứ 49 kể từ khi anh mất.

Trời bất ngờ tối sầm, mây kéo rền rĩ, biển động dữ dội không lý do. Dù vậy, chị Mai vẫn bế con ra biển như thường lệ, nước mắt lăn dài, giọng khản đặc:

– “Chồng ơi… Em và con vẫn đứng đây chờ anh về mà!”

Đúng lúc đó… cả bãi biển lặng ngắt. Không ai thở nổi.

Từ xa, giữa những đợt sóng bạc đầu, một hình dáng người đàn ông mặc quân phục ngập nước từ từ bước lên bờ. Toàn thân ướt sũng, tay trái vẫn nắm chặt chiếc mũ bộ đội, mắt không chớp, da tái xám như ngâm nước lâu ngày.

Là anh Hưng.
Không ai dám tin vào mắt mình

NHƯNG KHI LẠI GẦN – MỌI NGƯỜI PHÁT HIỆN…

Mặt anh không có bóng phản chiếu trong mắt người đối diện.
Chân anh không in dấu trên cát.
Và từ thân thể anh, không hề nhỏ một giọt nước nào ra đất.
Anh đứng trước mặt vợ con, mỉm cười rất nhẹ:

– “Anh về rồi. Anh đã giữ lời… Nhưng… anh không được ở lại.”

Chị Mai òa khóc, lao vào ôm anh – nhưng xuyên qua anh chỉ là… khoảng không lạnh ngắt. Anh cúi xuống hôn lên trán con trai – cậu bé bỗng bất tỉnh, miệng lẩm bẩm mấy từ vô nghĩa như đang nói chuyện trong mơ.

Anh Hưng ngước nhìn trời, khẽ nói:

– “Cảm ơn em đã chờ… Nhưng đừng chờ nữa. Hãy sống thay cả phần anh.”

Nói rồi, anh quay bước, tan dần vào màn sương mù phủ kín biển.

Từ sau hôm đó, cậu bé Tí tỉnh lại nhưng… nói rành rọt như người lớn, ánh mắt trầm mặc hệt như cha mình. Thằng bé luôn ngồi hàng giờ nhìn ra biển, thỉnh thoảng thốt lên:

– “Ba bảo con phải lớn lên mạnh mẽ, để bảo vệ mẹ.”

Còn chị Mai, từ hôm đó không ra biển gọi nữa. Nhưng mỗi ngày rằm, người ta thấy chị thắp một nén hương, cắm ngay sát mép nước, nhìn xa xăm rồi lặng lẽ quay về.Dân vùng đó đến nay vẫn kể:

“Có những lời hứa được giữ… ngay cả khi người ta đã không còn sống.”


Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu vợ chồng ”không có duyên đi lâu dài”, tốt nhất nên rời đi càng sớm càng tốt

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Bài đăng phổ biến từ blog này

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…