Chồng m;;ất nửa năm tôi cũng định tái giá để có người đỡ đần, thì bỗng một tuần nay, con 4 tu:;ổi cứ đi học về là khoe: ‘Được gặp bố ở trường’. Tôi lé:;n đi theo con thì lạnh hết cả sống lưng khi nhìn thấy…
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Chồng tôi mất nửa năm, để lại tôi cùng đứa con 4 tuổi bơ vơ. Một mình nuôi con, vừa đi làm vừa chạy vạy cơm áo, có lúc tưởng như gục ngã. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng tính chuyện tái giá, để con có người gọi là “bố” mà nương tựa.
Ấy vậy mà suốt một tuần nay, ngày nào con đi học về cũng lon ton khoe với tôi:
“Mẹ ơi, hôm nay con được gặp bố ở trường. Bố còn xoa đầu, dặn con ngoan nữa!”
Nghe con nói, tôi chỉ biết cười gượng. Tôi nghĩ chắc nó nhớ bố quá nên sinh ảo giác. Nhưng rồi, lời kể của con ngày một chi tiết: từ dáng áo sơ mi trắng, mùi thuốc lá thoang thoảng, đến cả cái cách vỗ vai quen thuộc… tất cả đều giống y hệt người chồng quá cố của tôi.
Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ. Sáng hôm sau, tôi quyết định lén theo con đến trường mẫu giáo.
Khoảng gần trưa, khi các bé vừa tan lớp, con gái tôi hớn hở chạy ra ngoài cổng, miệng cười tít mắt:
“Bố ơi!”
Tôi lạnh toát cả sống lưng, tim như ngừng đập. Trước mắt tôi, quả thật có một người đàn ông… dáng hình, mái tóc, ánh mắt giống hệt chồng tôi như đúc! Ông ta cúi xuống bế con tôi lên, giọng trầm ấm vang lên như từ cõi chết trở về.
Tôi run rẩy bước tới, thì đúng lúc đó, người đàn ông ngẩng lên, ánh mắt chạm vào tôi. Và rồi—ôi trời ơi!—khuôn mặt ông ta tuy giống hệt chồng tôi, nhưng trên má trái lại có một vết sẹo dài… thứ mà chồng tôi trước kia chưa từng có.
Tôi choáng váng, chưa kịp cất lời thì phía sau vang lên tiếng gọi:
“Anh, nhanh lên! Đến giờ rồi!”
Một người phụ nữ lạ mặt chạy tới, kéo tay ông ta. Trong khoảnh khắc ấy, ông ta vội vã thì thầm với tôi:
“Xin lỗi… có lẽ đã đến lúc chị phải biết sự thật. Anh ấy… chưa từng chết.”
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác