Con còn nhỏ, ở nhà chồng chưa hết cữ đã phải làm hết việc này việc kia, tôi xin bố mẹ chồng đưa con mới đẻ về nhà ngoại ít hôm, nào ngờ bố chồng chì chiết

Hình ảnh
Con tôi mới lọt lòng, tôi vẫn còn ở cữ, cơ thể chưa kịp hồi phục mà đã phải nai lưng ra làm hết việc từ nấu nướng, giặt giũ đến dọn dẹp. Đêm thì thức trắng cho con bú, ngày lại gồng mình hầu hạ, chẳng khác nào kiệt quệ cả tinh thần lẫn sức lực. Nghĩ thương thân, tôi khẽ xin bố mẹ chồng cho phép bế cháu về ngoại ít hôm để có người phụ giúp, mẹ tôi chăm, tôi đỡ cực. Thế nhưng chưa dứt lời, bố chồng đã trừng mắt, chì chiết một tràng như tát nước: “Con dâu nhà này chưa hết cữ mà đã đòi bế con đi, thế thì mày xách quần áo về ngoại luôn đi, khỏi ở đây nữa!” Tôi sững người, nước mắt lưng tròng, ôm con lủi thủi thu dọn vài bộ đồ. Vừa bước ra khỏi cổng chưa đầy chục bước, thì bất chợt  một tiếng động chát chúa, rung chuyển cả căn nhà phía sau  vang lên. Cả xóm hốt hoảng chạy ra. Tim tôi thắt lại, tôi vội vàng bế con lao ngược trở vào. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi  chân mềm nhũn, suýt ngã quỵ : Cây cột gỗ to nhất giữa nhà đã gãy rầm, mái ngói sập xuống ngay vị trí bố chồng thường...

Mỗi lần về quê, con trai bà bán chè đều đi xe máy cà tàng, ai cũng ch-ê nghèo… cho đến hôm mẹ m;/ất, cả làng đứng sững

Bà Sáu – người bán chè đầu chợ – một đời lam lũ, góa bụa từ trẻ, một mình nuôi con trai duy nhất là thằng Hưng.
Cả xóm biết bà thương con, mà con thì ít khi về quê, mỗi lần về cũng lặng lẽ, cưỡi chiếc xe Wave cà tàng, quần jean bạc phếch, tay xách túi nylon, ăn nói nhỏ nhẹ.

Có người thì thầm:

“Con nhà người ta đi ô tô, mặc vest về quê, còn nhà này thì… y như thằng làm phụ hồ.”
“Chắc thất bại trên phố, về cũng ngại giao tiếp. Nghèo thôi đừng trách.”

Bà Sáu chỉ cười, không nói gì.
Hưng cũng chỉ chào hàng xóm một câu rồi loay hoay phụ mẹ nấu chè, rửa nồi, lau bàn.


Cho đến một buổi chiều mùa hạ oi ả, bà Sáu đột ngột trúng gió, ra đi không lời trăn trối.

Lễ tang được tổ chức đơn giản, không phúng điếu rình rang. Người trong xóm tụm lại nói:

“Nghèo thì vậy thôi, chắc thằng Hưng về lo chôn cho bà là quý rồi.”
“Không biết tiền mua áo quan còn đủ không…”


Nhưng rồi… đúng 9h sáng hôm sau, cả xóm choáng váng.

Một đoàn xe biển xanh – hơn 6 chiếc – nối đuôi nhau tiến vào con ngõ nhỏ đầy ổ gà.

Chiếc đầu tiên bước xuống là một vị lãnh đạo cấp sở, kế đó là những người trong quân phục, com-lê, kính râm. Ai nấy nghiêm trang, chỉnh tề, tới tận nơi, nghiêng mình trước bàn thờ bà Sáu.

Vị lãnh đạo đứng ra phát biểu:

“Hôm nay chúng tôi đại diện cơ quan và đơn vị, đến đưa tiễn thân mẫu của anh Nguyễn Hưng –
người hiện là Phó Cục trưởng Cục An ninh Đối ngoại, Bộ Công an,
đồng thời là người có công lớn trong các chiến dịch đặc biệt cấp nhà nước, được phong anh hùng thời bình cách đây 2 năm.”


Cả làng câm nín.
Một bà cụ run run hỏi:

“Cái gì cơ… thằng Hưng… là công an cấp cao hả?”

Còn bà Tám bán cá mém môi:

“Tui còn nhớ bữa kia nó dắt dép tổ ong ra chợ mua chè, ăn xong còn xin rửa tô giùm má nó… Là sao trời?!”


Và cú twist cuối cùng:

Sau lễ tang, Hưng từ chối mọi lời mời về lại thành phố, chỉ lặng lẽ đứng trước bàn thờ mẹ, đặt lên đó một bức thư tay và tấm huân chương cao quý nhất ông từng được tặng.

Trong thư viết:

“Mẹ từng nói, chỉ cần con sống tử tế, không cần hào nhoáng.
Nên con chọn lặng lẽ làm người bình thường trong mắt mọi người – chỉ để mẹ mãi thấy con vẫn là thằng nhỏ ngày nào, sợ nắng chạy về núp váy mẹ.”


Cả làng im lặng thật lâu.
Rồi người ta rủ nhau đến thắp hương, không còn vì hiếu kỳ…
Mà là vì họ thấy xấu hổ cho những lần trót đánh giá một người qua cái xe cũ và cái áo nhăn.

 

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Mỗi lần chị hàng xóm nháy mắt là tôi phải qua phục vụ ông chồng bại liệt của chị ta cho đến một ngày chuyện khủng khiếp đó xảy ra

Bài đăng phổ biến từ blog này

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời