Ngày ăn hỏi, tôi nói thẳng với mẹ chồng “Không có vàng thì thôi khỏi trao, đừng bắt con đeo vàng thuê ‘làm màu’ ở đám cưới”,

Hình ảnh
Ngày ăn hỏi, giữa đông đủ họ hàng hai bên, mẹ chồng bóng gió nói tôi phải đeo thật nhiều vàng cho thiên hạ trầm trồ. Nhưng tôi đã chịu đựng quá lâu, chẳng còn gì để mất. Tôi thẳng thừng nói ngay trước bàn tiệc: – Nếu không có vàng thật thì thôi, khỏi trao. Con không muốn bị biến thành trò hề đeo vàng thuê để “làm màu” cho nhà mình! Không khí đông cứng. Mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi, mẹ chồng mặt đỏ gay, run lên vì tức. Bà đập bàn chan chát, hét lớn: – Con dâu kiểu gì mà hỗn hào thế? Hủy hôn! Hủy ngay tại chỗ này cho tao! Cả họ nhà trai đứng phắt dậy, xì xào chỉ trỏ. Đám ăn hỏi bỗng chốc biến thành cái chợ, tiếng khóc, tiếng quát tháo ầm ĩ. Rồi trong cơn giận dữ, mẹ chồng dẫn cả nhà bỏ về, tuyên bố sẽ cắt đứt hôn sự này. Ai ngờ đâu, mới đi được nửa đường, cả nhà tôi nhận được một cuộc gọi dồn dập từ công an xã. Giọng cán bộ khẩn trương vang lên trong loa: – Gia đình về ngay trụ sở! Xe chở đoàn nhà trai vừa gặp sự cố nghiêm trọng trên quốc lộ, cả xã đang náo loạn! Cả họ bàng hoàng chết lặng...

Bà nội ơi, dì ghẻ bảo con chỉ đứng không được ngồi, không được nằm, không được ngủ

Bà ơi, con ngồi viết những dòng này với cả một nỗi lòng nặng trĩu mà lâu nay con không dám nói to. Con đã cố gắng chịu đựng, cố gắng im lặng để mọi chuyện qua đi, nhưng bây giờ con thấy mình không còn chịu nổi nữa. Con cần bà — cần một người lớn tin con, che chở con.

Dì ghẻ bảo con không được ngồi, không được nằm, thậm chí không được ngủ; dì bắt con phải đứng suốt nhiều tiếng liền, nhiều hôm phải thức đến 12 giờ đêm không cho nghỉ chỉ để làm những việc mà con quá mệt. Con đứng đến chân nhức, mắt hoa, nhưng dì vẫn quát: “Đứng thì đứng, đừng có kêu la.” Mỗi lần con mệt quá, con chỉ dám thầm khóc cho khuất mắt, vì biết nếu bị dì phát hiện, con sẽ bị mắng to hơn, bị bắt làm thêm.

Không chỉ thế, dì còn bắt con làm những việc quá sức so với tuổi con: lau nhà, vác đồ nặng, dọn dẹp hàng giờ liền mà không cho con nghỉ. Khi con xin một chút nước hay một bát cơm đầy, dì nói con “không xứng”, và chỉ cho con ăn rất ít. Có hôm con đói đến chóng mặt, cổ họng khô rát, con chỉ dám uống một hớp rồi ngậm lại, vì con sợ xin nhiều sẽ bị mắng rằng con tham ăn.

Mỗi khi con thấy đau ốm, con không dám nói; dì hét rằng con giả vờ để trốn việc. Có lần con bị sốt, run bần bật, dì vẫn xả hết nước nóng để ép con tắm bằng nước lạnh rồi đứng ngoài cửa nhìn vào như kiểm tra. Con lạnh và sợ đến nỗi không còn sức khóc. Những lúc như vậy, con thấy mình như một đứa trẻ không được phép yếu mềm, không được phép đau.

Dì không cho con đóng cửa phòng. Mỗi tối, con không có chút riêng tư nào — dì mở cửa, đi vào, kiểm tra, thậm chí lục đồ đạc của con khiến con mất hết cảm giác an toàn. Con không thể thay quần áo hay thư giãn trong chính phòng mình mà không bị quan sát. Con cảm thấy như mọi nỗi buồn, mọi mỗi giọt nước mắt đều bị coi là lỗi lầm. Khi con lỡ khóc, dì bắt con dùng áo của mình lau nước mắt trên nền nhà — làm con thấy nhục nhã và muốn chui xuống đất.

Bà ơi, có lần con cố gắng kể chuyện cho bố nhưng con sợ bố sẽ hiểu lầm hoặc bận rộn, rồi mọi chuyện sẽ tiếp tục. Con cũng sợ nếu dì biết con đã kể, dì sẽ trừng phạt con nặng hơn. Con đã cố nhịn, cố che giấu để gia đình khỏi xáo trộn, nhưng điều này đã vượt quá sức con. Con mất ngủ, con học hành sa sút, con thấy mình ngày càng co mình lại, chẳng còn tiếng cười.

Con viết thư này để nói với bà hai điều rất quan trọng: Con cần được tin tưởng và con cần được an toàn. Con không viết để nói xấu ai, không muốn gây chuyện, chỉ muốn một góc bình yên để lớn lên, để ăn đủ, để ngủ đủ, để có lúc được ôm và nói rằng mình sợ mà không bị chê cười.

 

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bố chồng tôi 88 tuổi góa vợ được 1 năm thì đòi đi bước nữa với cô hàng xóm đáng tuổi cháu. Ngày tổ chức hôn lễ, bố vội vàng dắt vợ lên phòng tân hôn. Đột nhiên cả nhà nghe tiếng hét thất thanh mở cửa thì thấy…

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Mẹ quadoi chưa được 1 năm bố đã cưới ngay vợ trẻ mới. Từ đó chị em tôi như sống trong dianguc. Trước mặt bố, bà ta luôn dịu dàng nói lời ngọt sớt. Nhưng sau lưng thì chúng tôi phải ăn toàn đồ thừa. Một hôm tôi vô tình nghe được âm thanh lạ lùng trong phòng bố, mở cửa ra thì một mùi sộc lên…

Khi trong gia đình có người qua đời cần biết, không nên giữ lại 4 di vật пàყ cho con cháu

4 kiểu phụ nữ dễ dãi trong chuyện "qu.a.n h.ệ" với người khác giới, đặc biệt là kiểu đầu tiên

Người xưa nói chẳng sai: "Xây nhà có 2 cửa, cả của và người đều lao đao", xây nhà 2 cửa thì sao?

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời

Mỗi lần chị hàng xóm nháy mắt là tôi phải qua phục vụ ông chồng bại liệt của chị ta cho đến một ngày chuyện khủng khiếp đó xảy ra

Bài đăng phổ biến từ blog này

TP.HCM: PҺát Hιệп Mùι Lạ, CҺủ NҺà Kȇu Ngườι Đục Tườпg Và PҺát Hιệп Bí Mật Rợп Ngườι Sau Lớp GạcҺ.

Xót xa bé 14 ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi cùng lá thư đẫm nước mắt

Lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở được 6 tháng thì tôi quen được anh Nam – khách quen của quán. Anh đề nghị tôi “đ/ẻ th/uê” với giá 300 triệu, lấy tiền mà làm lại cuộc đời