Bà nội ơi, dì ghẻ bảo con chỉ đứng không được ngồi, không được nằm, không được ngủ
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Bà ơi, con ngồi viết những dòng này với cả một nỗi lòng nặng trĩu mà lâu nay con không dám nói to. Con đã cố gắng chịu đựng, cố gắng im lặng để mọi chuyện qua đi, nhưng bây giờ con thấy mình không còn chịu nổi nữa. Con cần bà — cần một người lớn tin con, che chở con.
Dì ghẻ bảo con không được ngồi, không được nằm, thậm chí không được ngủ; dì bắt con phải đứng suốt nhiều tiếng liền, nhiều hôm phải thức đến 12 giờ đêm không cho nghỉ chỉ để làm những việc mà con quá mệt. Con đứng đến chân nhức, mắt hoa, nhưng dì vẫn quát: “Đứng thì đứng, đừng có kêu la.” Mỗi lần con mệt quá, con chỉ dám thầm khóc cho khuất mắt, vì biết nếu bị dì phát hiện, con sẽ bị mắng to hơn, bị bắt làm thêm.
Không chỉ thế, dì còn bắt con làm những việc quá sức so với tuổi con: lau nhà, vác đồ nặng, dọn dẹp hàng giờ liền mà không cho con nghỉ. Khi con xin một chút nước hay một bát cơm đầy, dì nói con “không xứng”, và chỉ cho con ăn rất ít. Có hôm con đói đến chóng mặt, cổ họng khô rát, con chỉ dám uống một hớp rồi ngậm lại, vì con sợ xin nhiều sẽ bị mắng rằng con tham ăn.
Mỗi khi con thấy đau ốm, con không dám nói; dì hét rằng con giả vờ để trốn việc. Có lần con bị sốt, run bần bật, dì vẫn xả hết nước nóng để ép con tắm bằng nước lạnh rồi đứng ngoài cửa nhìn vào như kiểm tra. Con lạnh và sợ đến nỗi không còn sức khóc. Những lúc như vậy, con thấy mình như một đứa trẻ không được phép yếu mềm, không được phép đau.
Dì không cho con đóng cửa phòng. Mỗi tối, con không có chút riêng tư nào — dì mở cửa, đi vào, kiểm tra, thậm chí lục đồ đạc của con khiến con mất hết cảm giác an toàn. Con không thể thay quần áo hay thư giãn trong chính phòng mình mà không bị quan sát. Con cảm thấy như mọi nỗi buồn, mọi mỗi giọt nước mắt đều bị coi là lỗi lầm. Khi con lỡ khóc, dì bắt con dùng áo của mình lau nước mắt trên nền nhà — làm con thấy nhục nhã và muốn chui xuống đất.
Bà ơi, có lần con cố gắng kể chuyện cho bố nhưng con sợ bố sẽ hiểu lầm hoặc bận rộn, rồi mọi chuyện sẽ tiếp tục. Con cũng sợ nếu dì biết con đã kể, dì sẽ trừng phạt con nặng hơn. Con đã cố nhịn, cố che giấu để gia đình khỏi xáo trộn, nhưng điều này đã vượt quá sức con. Con mất ngủ, con học hành sa sút, con thấy mình ngày càng co mình lại, chẳng còn tiếng cười.
Con viết thư này để nói với bà hai điều rất quan trọng: Con cần được tin tưởng và con cần được an toàn. Con không viết để nói xấu ai, không muốn gây chuyện, chỉ muốn một góc bình yên để lớn lên, để ăn đủ, để ngủ đủ, để có lúc được ôm và nói rằng mình sợ mà không bị chê cười.
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác