“Bố ơi, trong khi các em được đi ăn quán phở cuối tuần, dì ghẻ bắt con ở nhà ăn cơm nguội với muối, hôm qua con thử lén đi theo thì mọi người không đi ăn phở mà là đi…
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
“Bố ơi,
Cuối tuần nào các em của dì ghẻ cũng ríu rít theo bà đi ăn phở, còn con bị bắt ở nhà với bát cơm nguội chan muối mặn chát. Con nhìn theo bóng họ mà tủi thân, nghĩ bụng chắc tại mình là con riêng nên không được thương như các em.
Hôm qua, con tò mò quá nên lén đi theo. Con lặng lẽ bám sau họ, tim đập thình thịch. Nhưng bố ơi, họ không hề đi ăn phở như vẫn nói. Con thấy họ rẽ vào một căn nhà trong ngõ sâu, cửa đóng kín mít. Con đứng nấp ngoài hàng rào, tim như ngừng đập khi nghe tiếng cười nói vọng ra…
Không phải mùi phở nghi ngút khói, mà là mùi thơm của gà quay, bia rượu, và cả tiếng cụng ly chan chát. Trong nhà còn có cả chú hàng xóm mà tối nào con cũng thấy thì thầm với dì ghẻ ngoài sân. Dì cười tươi, gắp đồ ăn cho ông ấy, còn các em thì tung tăng như một bữa tiệc gia đình thật sự.
Còn con… vẫn ngồi một mình ở nhà với bát cơm nguội và muối trắng, nghĩ rằng mọi người ăn phở cho nhanh. Bố ơi, sao họ lại đối xử với con như thế? Sao con bị bỏ rơi ngay trong chính ngôi nhà của mình?”
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác