Chồng bảo đi làm nốt tháng rồi cả nhà dọn về quê sống gần bố mẹ, vậy mà 3 hôm rồi tôi không liên lạc được với anh
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Chồng bảo tôi:
“Cố gắng làm nốt tháng này thôi, rồi cả nhà mình dọn về quê sống gần bố mẹ, không phải tha hương vất vả nữa.”
Nghe anh nói, lòng tôi nhẹ nhõm, mấy đêm liền cứ nằm mơ thấy cảnh gia đình đoàn tụ. Thế nhưng… suốt 3 hôm nay, tôi gọi cho anh đều không được, tin nhắn cũng chẳng thấy hồi âm. Tôi tự an ủi chắc anh bận ca đêm, chắc anh quên sạc điện thoại.
Sáng nay, đang dắt con đi học, thì bất ngờ chuông điện thoại reo vang. Đầu dây bên kia, một giọng run rẩy báo tin sét đánh:
“Chị… chị đến gầm cầu ngay đi, anh ấy… xảy ra chuyện rồi!”
Trái tim tôi như vỡ tung, tay chân bủn rủn. Tôi vội gửi con cho hàng xóm, phóng xe như người mất trí. Khi đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến tôi quỵ ngã:
Anh nằm đó, ngay dưới gầm cầu lạnh lẽo, xung quanh quây kín công an, dân làng đứng bàn tán. Chiếc áo công nhân lấm lem, gương mặt nhợt nhạt như đã trải qua những giây phút cuối cùng đầy tuyệt vọng.
Tiếng ai đó thì thầm phía sau lưng:
“Ba ngày trước, tối nào cũng có người thấy anh ấy lang thang quanh đây… như thể chờ đợi một ai.”
Tôi gào khóc, lao tới gọi tên chồng, nhưng tất cả đã quá muộn. Lời hẹn dọn về quê sống sum vầy giờ chỉ còn lại trong ký ức…
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác