Đi xuất khẩu lao động suốt bao năm, tháng nào cũng gửi hết tiền về cho vợ con, ngày về nước mở tủ quần áo ra thì tôi ng-ã ngử-a trước 10 cuốn sổ tiết kiệm
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Tôi đi xuất khẩu lao động gần chục năm trời, dầm mưa dãi nắng, làm quần quật cả ngày chỉ mong gửi tiền về cho vợ con có cuộc sống đủ đầy. Tháng nào cũng chẳng giữ lại đồng nào cho bản thân, tất cả đều chuyển hết về. Trong lòng lúc nào cũng tự hào rằng vợ khéo lo toan, vun vén, chắc hẳn đã dành dụm được kha khá.
Ngày về nước, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến cảnh cả gia đình sum họp, rồi mở tủ ra thấy những cuốn sổ tiết kiệm mang tên hai vợ chồng, coi như bao năm hi sinh cũng được đền đáp.
Ấy thế mà, vừa mở tủ quần áo, tim tôi như rụng xuống. Trước mắt là 10 cuốn sổ tiết kiệm xếp ngay ngắn, nhưng cái tên in trên đó không phải tôi, không phải vợ… mà lại chính là em vợ – cô gái mới ngoài 20 tuổi, còn đang ăn học.
Tôi run rẩy cầm từng cuốn sổ lên, số tiền cộng lại lên đến cả chục tỷ. Trong đầu tôi loạn cả lên: bao năm nay tôi nai lưng làm lụng nơi xứ người, vậy hóa ra vợ lại gửi hết tiền cho em gái ruột đứng tên?
Tôi gào lên hỏi, vợ bật khóc, quỳ sụp xuống, vừa khóc vừa giải thích rằng làm thế là để “giữ của hộ”, vì sợ tôi tin bạn bè, họ hàng rồi mang tiền đi đầu tư liều lĩnh, trắng tay như nhiều người đàn ông trong làng. Còn em vợ thì lắp bắp, nói chỉ nghe lời chị, nào ngờ đến lúc này thì không biết mở miệng thế nào.
Hàng xóm nghe tin chạy sang, cả nhà xôn xao. Người thì bảo vợ tôi khôn ngoan, biết giữ của. Người thì lắc đầu chua chát: “Đàn ông mồ hôi ướt áo ngoài kia, tiền đổ vào nhà, cuối cùng lại thành của người khác đứng tên”.
Tôi chết lặng, chẳng biết nên giận, nên mừng hay nên oán trách. Tiền thì vẫn còn nguyên, nhưng niềm tin thì… đã không bao giờ trở lại được nữa.
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác