Tôi không cam tâm chia đôi mảnh đất thừa kế 7 tỷ với chị gái, nhà chồng chị có điều kiện, trong khi nhà chồng tôi nghèo
Tôi không cam tâm chia đôi mảnh đất thừa kế trị giá 7 tỷ với chị gái. Nghĩ cũng phải thôi, chồng chị có điều kiện, nhà cửa khang trang, tiền bạc không thiếu. Còn chồng tôi thì nghèo, cả đời chưa gây dựng được gì đáng giá. Tôi cứ nghĩ, nếu bố mẹ thương con gái út, hẳn sẽ để phần hơn cho tôi để có chút chỗ dựa sau này.
Ngày làm sổ đỏ sang tên, tôi theo bố mẹ lên văn phòng, trong lòng thấp thỏm mà cũng đầy hy vọng. Tôi mường tượng cảnh bố mẹ đặt bút ký, rồi quay sang bảo: “Phần nhiều cho con út, để đỡ vất vả về sau.” Chị gái thì đã giàu có, chắc chẳng cần để ý.
Nhưng nào ngờ, ngay giây phút mọi thủ tục gần xong, bố mẹ tôi quay sang, dõng dạc tuyên bố trước mặt tất cả:
– Đất này, chúng tôi không chia cho riêng ai. Toàn bộ 7 tỷ sang tên… hội từ thiện của xã, lấy làm quỹ xây trường học!
Tôi chết lặng. Tai ù đi, mắt tối sầm lại. Như gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt, tôi vừa ngỡ ngàng, vừa đau đớn, vừa tức tưởi. Bao năm tôi hy vọng, bao nhiêu lần tôi so đo với chị, cuối cùng tất cả chẳng thuộc về ai trong chúng tôi.
Chị gái quay sang nhìn tôi, khóe miệng nhếch cười cay đắng. Còn tôi, trái tim như rơi tõm xuống đáy vực. Bố mẹ nói thêm một câu mà cả đời này tôi không quên:
– Các con, đừng vì tiền mà quay lưng với máu mủ. Của cải để lại dễ mất, chỉ tình thân mới còn mãi. Nếu chúng ta vì đất mà thù hận nhau, thì có giữ được 7 tỷ cũng chẳng khác nào trắng tay.
Tôi ngồi bệt xuống ghế, nước mắt trào ra. Lần đầu tiên, tôi nhận ra: hóa ra, nỗi đau không phải vì mất đất… mà vì chính lòng tham trong tôi đã bị phơi bày trước mặt tất cả.